Vào ngày kỷ niệm sau năm năm kết hôn của tôi và Lục Tầm, tôi đã đặt biệt chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn để kỷ niệm ngày quan trọng này.
Nhưng Lục Tầm lại không đến, anh để lại tôi một mình trong ngày quan trọng đó để cùng người yêu cũ đi thử váy cưới.
Có người hỏi anh ấy:
“Có phải vì cậu không cưới được mối tình đầu của mình, nên mới chuyển mục tiêu sang cưới em gái của cô ấy không.”
Lục Tầm giọng điềm nhiên đáp:
“Dù sao thì, trên đời này có ai mà không muốn giấc mơ của mình thành sự thật chứ!”
Mọi người bàn tán, họ hỏi Lục Tầm rằng:
“Nếu lỡ vợ cậu biết chuyện này thì cậu tính thế nào?”
Lục Tầm cười thờ ơ đáp:
“Cô ấy yêu tôi còn hơn chính bản thân mình, dù tôi có làm gì đi nữa, chỉ cần tôi chịu khó dỗ dành một chút thì cô ấy sẽ hết giận ngay thôi!”
Tôi không có ý định xông vào đó để cãi nhau.
Mà chỉ âm thầm giấu đi báo cáo mang thai, đưa thỏa thuận ly hôn đã được chuẩn bị từ lâu cho anh ấy:
“Lục Tầm, năm năm rồi, nếu là giấc mơ thì cũng nên tỉnh lại rồi.”
1
Vào ngày kỷ niệm sau năm năm kết hôn của tôi và Lục Tầm, tôi cầm báo cáo mang thai bước vào cửa hàng váy cưới để tìm anh ấy.
Ngay lập tức tôi nhìn thấy Lục Tầm đang ngồi cùng vài người bạn.
Một người bạn thân của anh ấy hỏi:
“Ngày kỷ niệm kết hôn, lại lén lút cùng người yêu cũ đi thử váy cưới, Lục Tầm, cậu chơi lớn ghê nhỉ.”
Lục Tầm tựa lưng vào ghế sofa, giọng trầm thấp nói:
“Việc nào ưu tiên thì thực hiện trước.”
Nửa giờ trước, anh ấy cũng dùng giọng trầm ấm này để nói với tôi qua điện thoại rằng:
“Công ty anh có việc gấp nên anh cần phải tăng ca.
Hủy bữa tối nhé, lát nữa anh sẽ bù đắp cho em sau.
Yêu em, vợ yêu của anh.”
Có người tiếp lời:
“Người tình trong mộng và người bạn đời, làm sao so sánh được? Ai mà không biết, năm xưa Lục Tầm cưới Thẩm Tự Thu, chẳng qua vì cô ấy và Tri Hạ là chị em họ, bởi vì họ trông giống nhau đến năm phần.”
Một người khác xen vào:
“Không cưới được người chị, nên cậu cưới người em để thay thế à?”
Mọi người có vẻ đều mong chờ câu trả lời của Lục Tầm.
Tay tôi run lên, nắm chặt tài liệu trong tay.
Lục Tầm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình thản:
“Dù sao thì, trên đời này có ai mà không muốn giấc mơ của mình thành sự thật chứ!”
Tôi vẫn nhớ lúc Lục Tầm cầu hôn, anh ấy nói:
“Trên đời này chỉ có duy nhất một Tự Thu mà anh yêu thôi.
Anh yêu em, Tự Thu, yêu chỉ mình em.”
Sau năm năm kết hôn, Lục Tầm thực sự giống như một người chồng yêu vợ hết mực.
Mọi người đều ghen tị với tôi vì tôi có thể lấy được một người đàn ông tốt như vậy.
Nhưng giờ đây, từng lời nói mà Lục Tầm đang thốt ra lại đang phủ nhận tình yêu năm năm của chúng tôi.
Tôi lặng lẽ nhét báo cáo mang thai vào túi, lấy ra một tài liệu khác đã được ký tên sẵn.
2
Rèm trắng từ từ mở ra, lộ ra dáng hình của Diệp Tri Hạ.
Cô ấy trang điểm kỹ lưỡng, thân hình quyến rũ trong chiếc váy đuôi cá, cô ấy cười với Lục Tầm:
“A Tầm, đẹp không?”
Lục Tầm lập tức đứng dậy, bước đến trước mặt cô ấy, cúi đầu nhìn cô:
“Tri Hạ, khi em mặc váy cưới, không ai có thể đẹp hơn em.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt như chỉ nhìn thấy đối phương.
Nhân viên xung quanh thì thầm:
“Đôi trai tài gái sắc này, thật xứng đôi quá.”
“Vợ… vợ cậu đến kìa!”
Người bạn thân của Lục Tầm quay đầu nhìn thấy tôi, liền giật mình.
Giọng ngượng ngùng nhắc nhở Lục Tầm.
Lục Tầm quay đầu nhìn thấy tôi liền sững sờ.
Diệp Tri Hạ lên tiếng trước:
“Tự Thu, đừng hiểu lầm, chị vừa về nước, nhận công việc người mẫu, A Tầm chỉ là không yên tâm nên mới đi cùng chị thôi.”
Nhân viên cũng vội vàng giải thích:
“Đúng, đúng, cô Diệp đây là người mẫu mà chúng tôi mời, hôm nay đến thử việc…”
Tôi nhìn Lục Tầm:
“Đi cùng Diệp Tri Hạ thử việc, còn quan trọng hơn cả ngày kỷ niệm của chúng ta, phải không?”
Lục Tầm nhíu mày nói:
“Tự Thu, em đừng nghĩ linh tinh nữa. Tri Hạ là chị họ của em, em cũng biết cô ấy vừa về nước, ở thành phố này không có bạn bè. Anh không giúp cô ấy thì ai giúp?”
“Lục Tầm, những lời khi nãy anh vừa nói, em nghe hết rồi, đừng che giấu nữa.”
Người bạn ngượng ngùng hòa giải:
“Tự Thu cậu nghe hết rồi à… A Tầm chỉ đùa với bọn mình thôi, không có ý đó đâu…”
Diệp Tri Hạ cười nhạt:
“Tự Thu, nói thật nhé, nếu chị và A Tầm có gì với nhau, thì có đến lượt em không?
Dù A Tầm ban đầu có coi em như người thay thế chị, nhưng hai người đã kết hôn rồi, đừng làm như chị đang can thiệp vào hôn nhân của hai người được không? Chị, Diệp Tri Hạ, không bao giờ làm chuyện thấp hèn như vậy.”
Lục Tầm cũng nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, giọng khàn khàn nói:
“Tự Thu, ngoan nào, đừng làm loạn nữa.”
3
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Tôi chậm chạp, từng bước một, đi đến trước mặt Lục Tầm.
Một cô gái đang thử váy cưới lườm tôi bĩu môi nói:
“Đúng là yêu vào rồi bị lú lẫn, sao lại hèn mọn như vậy nhỉ? Rõ ràng cô ta bị coi là người thay thế, vậy mà chỉ cần nghe vài lời ngon ngọt là có thể bỏ qua ngay?”
Lục Tầm cũng mỉm cười, đưa tay về phía tôi.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười của anh ấy liền đông cứng trên môi.
Tôi đưa tờ thỏa thuận ly hôn tận tay Lục Tầm.
Anh ta nhìn rất lâu.
Lâu đến mức tôi nghĩ có phải ánh sáng trong phòng không đủ cho nên anh ấy nhìn không rõ, nên tôi lên tiếng:
“Lục Tầm, em muốn ly hôn.”
Lục Tầm mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
Anh ấy trông có vẻ bối rối.
Tôi kiên nhẫn nói:
“Em chỉ là muốn thông báo cho anh biết, anh có thể tiếp tục ở lại với cô ấy, khi nào chúng ta về nhà rồi nói tiếp. Nếu anh có gì không đồng ý với thỏa thuận này, chúng ta có thể bàn bạc lại.”
“Em muốn ly hôn với anh?” Lục Tầm hỏi lại.
Tôi chưa kịp nói, anh ấy lại nói:
“Chỉ vì chuyện nhỏ này mà em đòi ly hôn? Anh và Tri Hạ đã là chuyện quá khứ, em vẫn muốn bám lấy không buông sao?”
“Quá khứ ư?”
Tôi cười khổ, không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt đến chiếc váy cưới trên người Diệp Tri Hạ.
Nó rất đẹp, nhưng trông có vẻ rẻ tiền.
Hoàn toàn không sánh được với chiếc váy cưới đính kim cương mà Lục Tầm đã đặt cho tôi khi chúng tôi kết hôn.
Tôi hỏi Lục Tầm:
“Anh còn nhớ chiếc váy cưới của chúng ta không?
Em tìm không thấy nó, anh còn nhớ đã đặt ở đâu không?”
Lục Tầm liền thay đổi sắc mặt.
4
Ảnh cưới của tôi và Lục Tầm từng làm mưa làm gió trên mạng xã hội.
Lúc đó, công ty của anh ấy mới khởi nghiệp, tôi từ bỏ công việc lương cao, làm tất cả các việc thư ký, hành chính, tài chính trong công ty của anh ấy chỉ để tiết kiệm chi phí cho anh.
Khi bận nhất, tôi mệt đến phát sốt, các khớp xương đau nhức, nhưng vẫn gắng gượng đi công tác để ký hợp đồng lớn cho anh ấy.
Tôi hiểu rõ tình hình tài chính của công ty, vì vậy khi phát hiện anh ấy đã tiêu hàng chục triệu để đặt chiếc váy cưới, tôi đau lòng yêu cầu anh ấy trả lại.
Lục Tầm cười và an ủi tôi:
“Anh chỉ muốn em trở thành cô dâu đẹp nhất thế giới, tốn bao nhiêu tiền cũng không sao.”
Ngày chụp ảnh cưới, chiếc váy không vừa, phần eo hơi chật.
Tôi giả vờ trách móc:
“Tất cả là tại anh ngày nào cũng nấu món ngon cho em, làm em mập ra.”
Lục Tầm lúc đó vuốt đầu tôi, giọng khàn khàn nói:
“Vợ à, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi.”
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chiếc váy đó vốn được đặt cho Diệp Tri Hạ.
Thứ không thuộc về tôi, làm sao vừa vặn?
Tôi và Diệp Tri Hạ quan hệ bình thường, thậm chí còn không có số liên lạc.
Sau khi ở bên Lục Tầm, tôi mới biết rằng, mối tình đầu của anh ấy là chị họ của tôi.
Họ đã yêu nhau bốn năm đại học, nhưng khi tốt nghiệp, Diệp Tri Hạ phải ra nước ngoài nên đột ngột chia tay với anh.
Lục Tầm yêu cô ấy vô cùng, sau chia tay đã suy sụp rất lâu.
Khi biết điều đó tôi đã phản ứng rất lớn, chất vấn Lục Tầm:
“Anh coi em là người thay thế sao?”
Nhưng Lục Tầm nói chắc nịch:
“Không, Tự Thu là Tự Thu, em không bao giờ là người thay thế cho ai cả.
Anh yêu em, chỉ vì em là Thẩm Tự Thu.”
Lúc đó, ánh mắt anh ấy như có ánh sao, chỉ chứa đựng mỗi mình tôi.
Làm sao tôi có thể chống lại điều đó chứ?
Vì vậy, khi chụp ảnh cưới, tôi không nghi ngờ gì.
Sau khi kết hôn, tôi cũng không nghi ngờ gì.
Cho đến nửa năm trước, Lục Tầm đột nhiên thường xuyên đi công tác nước ngoài.
Một đêm nọ, tôi không thể cưỡng lại mà kiểm tra điện thoại của anh ấy.
Anh ấy ghim cuộc trò chuyện với Diệp Tri Hạ lên đầu.
Ngay lập tức, một bức ảnh hiện ra trước mắt, khiến tôi lạnh người.
Với bàn tay run rẩy, tôi kéo lên xem, cuộc trò chuyện của họ bắt đầu từ nửa năm trước với câu:
“Lâu rồi không gặp, em có khỏe không?”
Rồi họ bắt đầu nói chuyện không ngừng, ngày càng mờ ám.
Tin nhắn mới nhất là vào ngày sinh nhật của tôi.
Tôi còn nhớ hôm đó, Lục Tầm nói có cuộc họp chưa xong, nhưng đã bay về bằng chuyến bay đêm.
Tôi lo lắng cho anh ấy, nhưng Lục Tầm lại hôn lên trán tôi nói: “Sinh nhật của vợ, anh phải về để chúc mừng cùng em chứ.”
Lúc đó, tôi nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng thời gian gửi bức ảnh đó là lúc Lục Tầm đang cùng tôi thổi nến và ước nguyện.
Trong bức ảnh, Diệp Tri Hạ mặc chiếc váy cưới được đặt riêng cho cô ấy, tựa vào lòng Lục Tầm chụp ảnh selfie.
Trên cổ cô ấy còn có vết đỏ mờ ám.
Cô ấy nói: “Chiếc váy này, em mặc đẹp hơn hay vợ anh mặc đẹp hơn, hả?”
Vì vậy, trong khi tôi nhắm mắt ước nguyện có thể hạnh phúc bên Lục Tầm mãi mãi, anh ấy lại nói với người phụ nữ khác:
“Vật báu vô giá và hàng giả, rốt cuộc vẫn khác nhau.”
Năm năm trước, Lục Tầm cầu hôn tôi và nói rằng, tôi không phải là người thay thế ai.
Năm năm sau, trước người tình trong mộng mà anh ấy không thể quên, anh nói tôi chỉ là một món đồ giả.
Trái tim như bị hàng ngàn mũi tên đâm thủng, cảm giác lúc đó chính là như vậy.
Vì vậy, tối hôm đó, tôi ngồi trong phòng sách, đối diện với tờ giấy thỏa thuận ly hôn đã in sẵn cả đêm.
Khi trời vừa hửng sáng, tôi ký tên mình lên đó.