29
Buổi tối, tôi lặng lẽ đi về nhà.
Hôm nay là đêm Giao thừa.
Nhưng hôm nay, mẹ kế đã dẫn em trai bỏ đi.
Không có ai mua sắm đồ Tết, cũng không có ai cùng nhau sum vầy đón năm mới.
Ít ra, trước đây khi mẹ kế còn ở đây, căn nhà này miễn cưỡng vẫn giống một gia đình.
Bố tôi đã nói không biết bao nhiêu lần rằng mẹ kế lấy ông là một sự thiệt thòi,
Vậy nên chúng tôi phải đối xử tốt với bà ta.
Thế nên, dù bao năm qua mẹ kế chưa từng đối xử tốt với tôi, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Vì tôi biết, bố khao khát có một mái nhà.
Một gia đình, chỉ khi có mẹ kế ở đây, mới giống một gia đình.
Bao năm qua, chúng tôi đều gắng gượng duy trì một mối quan hệ bề ngoài thật đẹp đẽ.
Nhưng hôm nay, tôi dường như lại phải chấp nhận sự thật rằng,
Dù thế nào đi nữa, ngôi nhà này vẫn là một nơi hoang lạnh, đầy vết nứt.
Nhưng không ngờ, khi tôi trở về, tôi lại nhìn thấy câu đối đỏ được dán trên cổng.
Bước vào nhà, cả gian phòng đầy ắp đồ Tết,
Bố tôi đang bận rộn dọn dẹp, sắp xếp.
Thấy tôi, bố vội nói:
“Thanh Du, ra đây giúp bố chuyển mấy thứ này vào nhà đi, bạn con mua quá trời luôn.”
Tôi ngỡ ngàng quay đầu, phát hiện người đứng bên cạnh chính là Phó Hành Nhất.
Bên cạnh anh ấy là một chiếc xe tải chở đầy hàng hóa.
Tôi nhìn anh ấy, sững sờ, mãi sau mới thốt lên được một câu.
“Phó Hành Nhất, anh… đang làm gì vậy?”
Anh ấy chỉ vào chiếc xe tải bên cạnh.
“Em không thấy rõ sao?
“Mua chút đồ Tết cho em.
“Với cả, không phải em nói nhà không có chỗ ngủ sao? Tiện thể giúp em sửa lại phòng luôn.”
Nói rồi, anh ấy kéo tôi vào phòng chứa đồ.
Căn phòng vốn lộn xộn, bừa bộn nay đã được dọn dẹp gọn gàng.
Thậm chí giường mới cũng đã được lắp đặt, trang trí thêm nhiều vật dụng dễ thương.
Căn phòng trở nên ấm áp và dễ chịu hơn bao giờ hết.
Phó Hành Nhất hất cằm, tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Cảm động lắm đúng không? Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Lần này, tôi không giả vờ nữa.
Tôi ôm chầm lấy anh ấy.
“Đúng vậy, Phó Hành Nhất, em rất cảm động…”
Anh ấy có vẻ bối rối.
“Thẩm Thanh Du, em…”
Có lẽ anh ấy không hiểu.
Suốt hơn hai mươi năm qua, chưa từng có ai đối xử với tôi bằng tất cả tấm lòng như vậy.
Tôi chỉ là một người lấp đầy khoảng trống trong căn nhà này,
Làm nhiệm vụ diễn tròn vai một thành viên trong một gia đình trọn vẹn.
Nước mắt tôi không kìm được mà rơi xuống.
Cuối cùng, Phó Hành Nhất cũng chậm rãi vòng tay ôm lấy tôi.
“Thẩm Thanh Du, đừng khóc.
“Em không phải là cô gái không ai yêu thương. Anh luôn yêu em.”
30
Tối hôm đó, tôi, bố và Phó Hành Nhất đã cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên đúng nghĩa nhất trong ký ức của tôi.
Chúng tôi cùng nhau chuẩn bị món ăn, ngồi bên bàn ăn nói chuyện vui vẻ.
Bố tôi hỏi về chuyện tình cảm của tôi và Phó Hành Nhất, về cuộc sống của chúng tôi ở trường đại học.
Giống như một gia đình thực sự, đã lâu không gặp nhau.
Chứ không phải như những bữa cơm trước đây,
Chỉ toàn là những lời châm chọc mỉa mai của mẹ kế, và sự im lặng của bố.
Tôi không còn phải đóng vai một người có cũng được, không có cũng không sao.
Tôi đã cười rất nhiều.
Lần đầu tiên kể từ khi về nhà, tôi thực sự mỉm cười từ tận đáy lòng.
31
12 giờ đêm, tiếng pháo nổ vang rền.
Bố tôi lặng lẽ bước vào phòng tôi.
Nhìn căn phòng chứa đồ đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt ông thoáng qua một tia áy náy.
“Thanh Du, con có biết không?
“Từ sau khi mẹ con mất, đây là lần đầu tiên bố thấy con cười vui vẻ như vậy.
“Bố là một người đàn ông kém hiểu biết, điều duy nhất bố theo đuổi là một cuộc sống bình thường.
“Vậy nên bố mới cưới mẹ kế con, bao năm qua vẫn tự an ủi mình rằng gia đình này vẫn còn nguyên vẹn.
“Nhưng bố quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của con…
“Thậm chí, ngay cả khi ép con về nhà ăn Tết, bố cũng không nghĩ đến việc con đã không còn một căn phòng của riêng mình.
“Bố thật thất bại. Con có thể tha thứ cho bố không?”
Bố con tôi rất ít khi có những khoảnh khắc cảm động như thế này.
Nhưng lúc này, tôi không cảm thấy xúc động, cũng không cảm thấy được an ủi.
Mà chỉ thấy bối rối.
Bởi vì, một người đã bị lãng quên suốt hơn hai mươi năm,
Không thể nào chỉ vì một khoảnh khắc đầy cảm xúc mà quên hết những tổn thương đã qua.
Ngay lúc đó, Phó Hành Nhất bước vào, ôm chặt lấy tôi.
“Bố à, Thanh Du gọi bố là bố, vậy con cũng gọi bố là bố.
“Nhưng những ngày tháng mà Thanh Du đã trải qua, không phải chỉ vài câu nói này là có thể bù đắp được.
“Nếu bố thực sự muốn bù đắp, hãy hành động.
“Đừng lấy tình thân ra để trói buộc, để cầu xin sự tha thứ, khiến cô ấy khó xử.”
32
Sau khi Phó Hành Nhất nói xong, bố tôi nhìn tôi thật lâu, rồi quay sang anh ấy.
“Hành Nhất, con nói đúng.”
Nói rồi, bố rời khỏi phòng.
Chỉ còn Phó Hành Nhất đứng đó, nhìn tôi.
“Thẩm Thanh Du, cho dù ông ấy là bố em, em cũng không nhất thiết phải tha thứ.
“Cuộc sống này là của em, chỉ có em mới có quyền quyết định.
“Em cần phải quan tâm đến cảm xúc của mình hơn bất cứ ai khác.
“Và… lần sau đừng tự nhiên biến mất rồi bỏ lại anh nữa.”
Rõ ràng là một câu nói nghiêm túc,
Nhưng đến câu cuối cùng, giọng anh ấy lại mang theo chút nghẹn ngào.
Tôi nhìn đôi mắt hơi ươn ướt của Phó Hành Nhất, có chút luống cuống.
Chỉ có thể không ngừng xin lỗi.
“Phó Hành Nhất, xin lỗi anh…”
Nhưng anh ấy chỉ nhẹ nhàng đáp.
“Không sao đâu, Thẩm Thanh Du.
“May mà khi em không đủ dũng cảm, anh đã dũng cảm thay em.
“Chỉ cần chúng ta không bỏ lỡ nhau, như vậy đã là điều tốt nhất rồi.”
Đêm đó, tôi chợt nhận ra một điều.
Cái gọi là “cảm giác không xứng đáng” thực chất là một sự yếu đuối và một kiểu tổn thương.
Là sự tổn thương mà mình tự gây ra cho bản thân.
Cũng là sự tổn thương mà mình vô tình gây ra cho người mình yêu.
Vì thế, khi mẹ của Phó Hành Nhất tìm đến tôi,
Bảo tôi rời xa anh ấy,
Tôi dứt khoát nói một chữ: “Không.”
33
Bà ấy có vẻ hơi bất ngờ.
Có lẽ trong mắt bà ấy, một cô gái quê mùa như tôi không nên có khí thế như vậy.
Nhưng ngay sau đó, như thể đã nghĩ ra điều gì đó, bà ta khẽ cười khinh miệt.
“Tôi hiểu rồi, muốn tiền chứ gì?
“Muốn bao nhiêu…”
Chưa kịp nói hết câu, tôi đã lập tức cắt ngang.
“Dì à, con không muốn tiền, con chỉ không muốn chia tay.
“Không cần lý do gì cả, và xuất thân của con cũng không phải thứ mà dì có thể lấy ra để công kích.”
Tôi nói rất kiên quyết.
Sau khi trở về, Tiểu Thúy sững sờ trước sự dũng cảm của tôi.
“Thanh Du, cậu thực sự nói như vậy sao?”
Tôi nhỏ giọng lặp lại một lần nữa.
“Tớ không muốn.”
Tiểu Thúy lo lắng hỏi:
“Sau này Phó Hành Nhất có trách cậu vì chuyện này không?”
Sở dĩ cô ấy hỏi như vậy, là vì trước đây, Trương Thiết Ngưu từng gây sự với cô ấy không biết bao nhiêu lần chỉ vì chuyện mẹ hắn không thích cô ấy.
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, nói với cô ấy:
“Tiểu Thúy, là mẹ anh ấy xúc phạm tớ trước. Tớ chỉ đang bảo vệ lòng tự trọng của mình.
“Nếu một người đàn ông không phân biệt đúng sai, chỉ biết trách móc người yêu mình, thì anh ta chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.”
Sau khi nghe tôi nói xong, Tiểu Thúy im lặng thật lâu.
Kể từ ngày đó, tôi gần như không còn nghe cô ấy nhắc đến Trương Thiết Ngưu nữa.
34
Vì chuyện này, Phó Hành Nhất đã cãi nhau kịch liệt với gia đình.
Nhưng cuối cùng, bố mẹ anh ấy vẫn chấp nhận thỏa hiệp.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, bố mẹ Phó Hành Nhất đến tận làng để đón tôi lên trường.
Bố tôi đã chuẩn bị hành lý cho tôi rất chu đáo.
Khi đưa hành lý cho tôi, bố nói:
“Thanh Du, con phải sống thật hạnh phúc.”
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Khi ngồi trên xe của gia đình Phó Hành Nhất rời khỏi làng, tôi nhận được tin nhắn của Tiểu Thúy.
【Thanh Du, tớ chia tay Trương Thiết Ngưu rồi.】
【Trước đây tớ nói, ở bên hắn tớ có thể là chính mình. Nhưng tớ nghĩ, không phải vậy. Thực chất, trong tiềm thức, tớ chỉ cảm thấy mình chỉ xứng đáng với kiểu đàn ông như hắn.】
【Cảm ơn cậu, đã dạy tớ rất nhiều điều.】
【Tớ nghĩ, trong phần đời tiếp theo, tớ sẽ mạnh mẽ hơn.】
【Chúng ta xứng đáng có được tất cả.】
Tôi nhìn tin nhắn, mỉm cười đầy mãn nguyện.
Phó Hành Nhất nắm lấy tay tôi.
Tôi quay sang nhìn anh ấy.
Tôi không biết tương lai của chúng tôi sẽ ra sao.
Nhưng tôi không muốn vì cảm giác “không xứng đáng” mà đánh mất hiện tại.
Tôi nghĩ, mỗi cô gái đều nên tin rằng mình xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp.
Đừng để “cảm giác không xứng đáng” trói buộc mình.
Chúng ta xứng đáng.
Hết truyện