Thái tử gia kết hôn vì mối liên minh, lại nuôi một cô nàng như chim hoàng yến, chiều chuộng đến mức tự do quá đà.
Ngay khi tôi đang chuẩn bị hủy hôn, đột nhiên nhìn thấy một bình luận trên màn hình:
【Thái tử gia làm sai gì đâu? Anh ấy chỉ muốn thu hút sự chú ý của em thôi mà.】
【Đừng hủy hôn mà, bảo bối! Chỉ cần em rơi vài giọt nước mắt, anh ấy sẽ dâng cả thế giới cho em.】
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chim hoàng yến kia đeo bộ trang sức cao cấp, cười tươi rạng rỡ, tay khoác chặt cánh tay Chu Thần Lăng.
Anh ta lười biếng nhìn xuống, cũng có vẻ như đang chiều chuộng một cách hờ hững.
Tôi mỉm cười, rồi nhắn tin cho luật sư: 【Tiếp tục soạn thảo thỏa thuận hủy hôn.】
1
Vừa dứt lời, màn hình nổ tung với hàng loạt bình luận:
【Bảo bối sao lại tàn nhẫn thế? Thái tử gia chắc đang chuẩn bị vào quán bar uống rượu quên sầu rồi…】
【Thái tử gia chỉ là ngạo kiều, miệng cứng nhưng lại mất vợ thôi.】
【Không sao, Thái tử gia sẽ làm cho nhà cô ấy phá sản, lúc đó cô ấy sẽ phải đến cầu xin anh ấy thôi!】
【Lúc đó bảo bối sẽ phải đấu đá với những cô gái khác, Thái tử gia sẽ vui lắm cho mà xem!】
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng bình luận, tức đến mức chỉ biết cười lạnh liên tục.
Vừa liếc sang bên cạnh, liền bắt gặp ánh mắt của Chu Thần Lăng.
Anh ta hơi nhướng mày, để mặc cô gái kia khoác tay mà chẳng hề có chút chột dạ khi bị tôi bắt gặp.
Có lẽ thấy sắc mặt tôi không được tốt, khóe môi anh ta lại càng cong lên, rõ ràng là cố ý chọc tức.
Cô “chim hoàng yến” mà Chu Thần Lăng nuôi là một hot girl mạng, hai người đi cùng nhau, trai tài gái sắc, cực kỳ nổi bật.
Dẫn đến không ít người vây lại chụp hình.
Cửa kính của quán cà phê tôi đang ngồi là loại trong suốt, chẳng biết có ai chụp được cả tôi vào khung hình không nữa.
Tôi âm thầm chửi một tiếng trong lòng.
Xách túi lên, gọi điện cho tài xế, quyết định đổi chỗ khác để đợi người đến đón.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa thì đụng mặt Chu Thần Lăng ngay chính diện.
Tôi: “…?”
Tôi mở miệng:
“Anh vừa nãy là đi về phía này à?”
Chu Thần Lăng lười biếng nheo mắt, giọng nhàn nhã:
“Quan tâm tôi vậy sao?”
Cô gái bên cạnh anh ta nhìn tôi đầy cảnh giác, nhưng do thân phận nên chẳng dám lên tiếng.
Tôi lại nhớ đến đống bình luận vừa nãy, trong lòng bỗng thấy bực bội không thôi.
Tôi vòng qua hai người họ, nhưng cổ tay lại bị ai đó giữ chặt.
Quay đầu lại, Chu Thần Lăng khẽ hỏi:
“Em giận à?”
Tôi đưa mắt liếc qua anh ta và cô gái bên cạnh, nhàn nhạt đáp:
“Không giận. Chúc hai người bên nhau dài lâu.”
Nói xong, anh ta vẫn không buông tay.
Cô gái bên cạnh bực bội đảo mắt, rồi mở miệng:
“Cô từ đâu chui ra vậy? Cản trở người ta đi dạo phố.”
Cô ta vung vẩy chiếc vòng tay đắt tiền trên cổ tay, rồi quay sang nhìn Chu Thần Lăng, giọng nũng nịu:
“Hay là ghen tị vì chẳng ai mua cho cô?”
Tôi bình tĩnh nói:
“Cô biết anh ta có vị hôn thê chưa?”
Cô ta khựng lại, sau đó hừ lạnh một tiếng:
“Kết hôn vì gia tộc thôi, làm gì có tình cảm? Nếu A Lăng thật sự thích cô, thì đã chẳng ở bên tôi.”
Chu Thần Lăng bật cười khẽ, giọng cợt nhả.
Sau đó cụp mắt xuống, đôi đồng tử đen láy nhìn thẳng vào tôi không chớp.
Tôi không biểu lộ gì, chỉ gật đầu một cái.
Rồi liếc xuống bàn tay với những đốt xương rõ ràng vẫn đang nắm lấy cổ tay mình:
“Buông ra.”
Anh ta không nhúc nhích, chỉ hờ hững nói:
“Bữa tiệc ngày kia, em tự tìm người khác đi cùng.”
Cô gái bên cạnh sững người khi nghe vậy. Sau vài giây đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cô ta đột nhiên bật cười:
“Ồ, thì ra cô là vị hôn thê của anh ấy à? Thì đã sao? Ngày kia A Lăng sẽ đi với tôi.”
Tôi thầm tính toán trong đầu—ngày mai, chắc chắn thỏa thuận hủy hôn sẽ đến tay nhà họ Chu.
“Được thôi.” – tôi đáp, giọng dửng dưng. “Bây giờ anh có thể buông tay chưa?”
Chu Thần Lăng khựng lại, sắc mặt trầm xuống:
“Em định tìm ai?”
Trong đầu tôi nhanh chóng lướt qua vài cái tên – đều là những người trẻ, có gia thế tốt, ngoại hình và dáng người đều không chê vào đâu được.
Tôi nghiêm túc trả lời:
“Bây giờ thì chưa chọn ai, nhưng về nhà lục lại danh sách thì vẫn có thể tìm được.”
Không khí lập tức trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Chỉ còn lại tiếng ồn ào xa xa của khu phố thương mại và những ánh nhìn lén lút xen lẫn tò mò xung quanh.
Lúc ấy, màn hình lại hiện lên mấy dòng bình luận:
【Trời đất ơi, Thái tử gia chắc tức đến nội thương rồi.】
【Thái tử gia: Em không thể đỏ mắt, yếu đuối một chút để anh dỗ dành à? Phải chọc tức anh thế sao?】
【Bảo bối à, làm nũng đi, khóc đi, đừng lãng phí gương mặt xinh đẹp và tình yêu của Thái tử gia dành cho em như thế!】
【Nói thật đấy, đừng cứng đầu nữa. Thái tử gia mà phát điên lên thì… có thể làm ra chuyện gì cũng không lường được đâu… ví dụ như khiến nhà em phá sản rồi nhốt em lại chẳng hạn.】
Chu Thần Lăng nghiến răng, gọi thẳng tên tôi, giọng lạnh đến tê người:
“Kiều Nhung, giỏi lắm.”
Anh ta buông tay.