“Triệu Du, cô bị điên à! Không nhìn ra Bách Hà đang đùa sao?”

Tôi nhìn anh ta, trong mắt chỉ có sự bối rối thuần khiết.

“Đau ngực sao gọi là đùa được? Lỡ cô ấy thật sự có chuyện, chậm trễ cấp cứu thì sao?”

“Con người chỉ có một mạng, cũng đem ra đùa được à?”

Cố An nghẹn họng không nói được câu nào, ngực phập phồng dữ dội.

Nước mắt Tô Bách Hà cuối cùng cũng rơi, giọng nức nở:

“Anh An, anh đừng trách chị dâu… chị ấy cũng chỉ là lo cho em thôi… là lỗi của em, em không nên nói lung tung…”

Vừa nói cô ta vừa liếc tôi bằng ánh mắt vừa oan ức vừa sợ hãi.

Cố An đau lòng không chịu nổi, ôm chặt cô ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi.

“Không phải lỗi của em, là do anh, anh không nên đưa em đến gặp cô ấy.”

Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạnh băng, đầy thất vọng.

“Triệu Du, em thật sự khiến anh quá mệt mỏi rồi.”

2

Sáng hôm sau, Cố An tìm đến tôi rất sớm, sắc mặt u ám.

“Đi xin lỗi Bách Hà.”

Giọng điệu của anh ta không phải thương lượng, mà là ra lệnh.

Tôi đang sắp xếp tài liệu tối qua, nghe vậy thì ngẩng đầu lên:

“Tôi xin lỗi vì điều gì? Tôi làm gì sai sao?”

“Cô không sai?”

Giọng Cố An bỗng vút cao tám độ.

“Cô khiến cô ấy mất hết mặt mũi trước bao nhiêu người như thế, còn cảm thấy mình không sai?”

“Chính vì cô, tối qua cô ấy khóc cả đêm, giờ mắt sưng như trái óc chó, ăn uống cũng không vô.”

Tôi đặt tài liệu xuống, nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt nghiêm túc.

“Tôi chỉ lo cho sức khỏe của cô ấy. Nếu anh cho rằng điều đó là sai, vậy giữa chúng ta có lẽ tồn tại một khác biệt nhận thức rất lớn.”

Cố An tức đến bật cười:

“Khác biệt nhận thức? Triệu Du, đây không phải khác biệt, mà là EQ bằng không!”

“Tôi không muốn cãi nhau với cô.”

Anh ta hít sâu một hơi.

“Hôm nay, cô nhất định phải đi xin lỗi. Nếu không, chúng ta…”

Anh ta không nói hết, nhưng hai chữ đó đã lơ lửng giữa chúng tôi.

Tôi im lặng một lúc rồi gật đầu:

“Được, tôi sẽ đi.”

Sắc mặt Cố An lúc này mới dịu lại đôi chút.

Chiều hôm đó, tôi xách theo một giỏ trái cây, xuất hiện trước cửa nhà Tô Bách Hà.

Ra mở cửa là Cố An, thấy tôi, ánh mắt anh ta có phần phức tạp, nhưng vẫn tránh sang một bên nhường đường.

Tô Bách Hà đang ngồi trên ghế sofa, đúng như lời anh ta nói, mắt đỏ sưng, trông tội nghiệp vô cùng.

Thấy tôi, cô ta liền nép người ra sau lưng Cố An.

Tôi chẳng thèm để ý đến trò mèo của cô ta, đi thẳng đến trước mặt, đặt một xấp tài liệu lên bàn trà.

“Bách Hà, vì tối qua khiến cô cảm thấy khó xử, tôi xin lỗi.”

Tô Bách Hà sững người, chắc không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy.

Trên mặt Cố An cũng thoáng hiện vẻ hài lòng.

Tôi nói tiếp:

“Nhưng, vấn đề sức khỏe của cô không thể xem nhẹ. Tôi đã hỏi ý kiến chuyên gia, triệu chứng đau ngực do xúc động của cô có khả năng là biểu hiện sớm của rối loạn thần kinh tim.”

Tôi đẩy tập tài liệu về phía cô ta.

“Đây là phiếu hẹn khám mà tôi đã đăng ký sẵn. Bác sĩ tim mạch hàng đầu thành phố, sáng thứ sáu, 9 giờ.”

“Tôi cũng giúp cô tổng hợp một số hướng dẫn về chế độ ăn uống và sinh hoạt tốt cho tim. Cô nên đọc kỹ.”

“Sức khỏe là của chính mình, đừng bao giờ coi thường.”

Tôi nói bằng giọng vô cùng chân thành.

Tô Bách Hà nhìn tờ giấy hẹn khám và cả tập tài liệu dày cộp, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Cô ta nhìn Cố An như cầu cứu.

Sắc mặt Cố An cũng cứng lại. Có lẽ anh ta nghĩ tôi chỉ đến để lấy lệ, không ngờ tôi lại chuẩn bị bài bản đến vậy.

“Du Du, em…”

Tôi cắt lời anh ta:

“Cố An, Bách Hà là bạn tốt nhất của anh, chẳng lẽ anh không quan tâm đến sức khỏe của cô ấy sao?”

Một câu nói, chặn đứng tất cả những gì anh ta định nói tiếp.

Cuối cùng anh ta đành cứng ngắc quay sang nói với Tô Bách Hà:

“Du Du cũng là có lòng tốt, hay là… em đi khám thử xem?”

Tô Bách Hà siết chặt tờ phiếu hẹn trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch, cuối cùng cố gượng ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Được… cảm ơn chị dâu.”