Ta cung kính quỳ lạy:

“Thần nữ chúc Thái tử cùng Thái tử phi bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Tô Phu nhìn dáng vẻ đoan chính của ta, dẫu bị hủy hôn vẫn giữ ngạo khí riêng của Vương thị nữ nhi, không nhịn được mỉa mai:

“Quý nữ kinh thành quả thực vô vị. Hôn sự bị phá, còn phải làm bộ làm tịch giả vờ thanh cao, ngay cả khóc cũng không dám, thật giả dối.”

Nàng cười ngạo nghễ, vẻ mặt đầy kiêu hãnh:

“Nếu ta thích một người, nhất định phải nói cho hắn biết. Hắn cả đời này chỉ có thể ở bên ta, mắt không thể có ai khác. Ta không hiểu sao các ngươi có thể chấp nhận phu quân mình cùng người khác sinh con dưỡng cái, thật vô dụng! Thái tử điện hạ không thích ngươi cũng phải thôi.”

Chúng nhân đồng loạt hít vào một hơi lạnh. Có phu nhân không kìm được cất tiếng:

“Tô tướng quân khẩu khí thật lớn!”

“Đúng vậy, đợi sau này Tô tướng quân thành thân rồi, xem phu quân ngươi có thể thật sự một đời một đôi, không phòng thiếp tỳ nữ, chỉ chuyên sủng mình ngươi hay không!”

Tô Phu kiêu ngạo ngẩng đầu:

“Thái tử đã nói, ngài chỉ cưới ta một người, không bao giờ có kẻ thứ hai. Dù Vương tiểu thư có tiến cửa, cũng chỉ là vật trang trí, công cụ nuôi dạy hài tử cho chúng ta mà thôi!”

Cuối cùng Hoàng hậu lên tiếng quát:

“Câm miệng! Thái tử là người kế vị của cả thiên hạ, sao có thể để nữ nhân bên cạnh ăn nói hồ nhăng, chẳng lẽ đó cũng là điều trong lòng ngươi nghĩ?”

Thái tử nhìn ta đang quỳ dưới đất, khẽ cười lạnh, cao giọng đáp:

“Mẫu hậu, Phu nhi vốn thẳng tính ngây thơ, chỉ nói theo ý mình, xin mẫu hậu đừng trách. Nhưng nhi thần đã quyết tâm, kiếp này chỉ cưới một mình Tô Phu, trọn đời không rời không bỏ. Hôm nay chính là ngày tuyển phi, nhi thần đã chọn Tô Phu, xin mẫu hậu ban chỉ.”

Yến hội cài hoa tan rã trong hỗn loạn. Ta bị Hoàng hậu giữ lại.

Bà khẽ vuốt ngọc như ý, giọng lạnh lẽo tựa băng:

“Uyển Uyển, bản cung chỉ định ngươi làm Thái tử phi. Lâm nhi hôm nay chẳng qua giận dỗi nhất thời. Bản cung hứa với ngươi, chỉ cần ngươi nhập Đông cung làm trắc phi, sau cùng vị trí Thái tử phi tất thuộc về ngươi.”

“Ngày sau, người ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu, cũng chỉ có thể là ngươi.”

Khí thế từ trung cung Hoàng hậu khiến người khác khó lòng chịu nổi. Trán ta lấm tấm mồ hôi, nhưng ta vẫn cắn răng quỳ:

“Hoàng hậu nương nương, thần nữ không chỉ đại diện bản thân, mà còn đại diện cả Vương thị Lăng Nha. Nếu thần nữ lấy thân phận trắc phi nhập cung, e rằng các tỷ muội Vương thị từ nay chẳng còn mặt mũi nhìn người. Xin nương nương thứ tội.”

Vương thị Lăng Nha có gia huấn: Nữ nhi Vương thị, không làm thiếp.

Nếu Hoàng hậu dám cưỡng ép ta, ta thà lấy cái chết bảo toàn tộc huấn. Khi ấy, không chỉ ta, mà cả Thái tử lẫn Hoàng hậu… cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp.

Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt chán ghét, không ngờ ta lại cứng đầu như thế. Bà vốn tưởng ta là danh môn khuê tú, ngoan ngoãn hiền lành, ai ngờ lại chẳng chịu nghe lời.

Cuối cùng ta cũng ra khỏi cung, nhưng ngay trước cửa cung liền thấy Yến Lâm. Hắn ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu nói:

“Uyển Uyển, Ta từng nói rồi, trước khi thánh chỉ ban xuống, chỉ cần ngươi chịu cúi đầu nhận sai, hứa về sau không tái phạm, ngoan ngoãn nghe lời ta, ta vẫn sẽ để mẫu hậu lập ngươi làm chính phi.”

Ta đứng trước xe ngựa, nhìn hắn đáp:

“Điện hạ, xin thứ cho Uyển Uyển không dám trèo cao, xin ngài hãy chọn một vị quý nữ khác.”

Sắc mặt Yến Lâm lập tức sa sầm, hắn xoay người nhảy xuống ngựa, mạnh mẽ kéo tay ta:

“Vương Uyển Uyển, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao? Ngươi có biết không, nay ta nể mặt Vương thị mới nhường nhịn, bằng không, một đạo thánh chỉ ban xuống, trực tiếp ép ngươi tiến Đông cung làm trắc phi, ngươi còn có thể làm gì?”

“Nếu ngươi nhất quyết chống đối, đừng trách ta không biết thương hương tiếc ngọc!”

Sau khi Tô Phu được chọn làm Thái tử phi, nàng đắc ý như xuân phong đắc ý ngựa, nhanh chóng giao du khắp quý nữ kinh thành, trở thành tiêu điểm nhất thời.

Hôm ấy, mẫu thân mở tiệc ngắm hoa trong phủ, vừa nghênh đón các phu nhân và quý nữ, liền thấy Tô Phu không mời mà đến.

Nàng ta tươi cười duyên dáng nhìn ta:

“Vương cô nương không trách ta tự tiện đến chứ? Ta chỉ muốn kết giao với cô nương thôi, sau này chúng ta còn phải làm chị em tốt nữa mà.”

Lời vừa dứt, ngoài cửa có người truyền báo: “Thái tử điện hạ giá lâm!”

Yến Lâm dẫn theo một nhóm công tử thế gia bước vào. Vừa vào phủ, nhìn thấy ta đang ngồi trong tiệc, hắn cố tình quay sang Tô Phu, gương mặt tràn đầy dịu dàng:

“Ta mang đến rất nhiều lễ vật cho nàng, tùy ý thưởng thức. Nếu thích thứ gì, cứ giữ lại; hoặc nàng muốn gì, cứ nói với ta, ta nhất định mua cho nàng.”

Mọi người đều trầm trồ ngưỡng mộ. Yến Lâm ôm nhẹ Tô Phu ngồi lên vị trí cao nhất, từ trên cao nhìn xuống các quý nữ ngồi dưới, bỗng nói:

“Ngắm hoa như vậy thật tẻ nhạt, chi bằng các vị quý nữ hãy thi thố tài nghệ. Đây có một cây ngọc như ý, ai giành được đầu bảng sẽ mang về làm phần thưởng, được chăng?”

Tiệc ngắm hoa vốn cũng là dịp để các phu nhân ngắm chọn con dâu rể hiền, nên các phu nhân đều gật gù tán thành.

Yến Lâm lại mở miệng: