“Bốp!”
Thẩm Văn vung tay tát cô ta một cái cắt ngang câu nói, rồi gắng gượng lấy lại bình tĩnh quay sang tôi:
“Tôi làm vậy là để rèn luyện cô! Cô là cánh tay đắc lực nhất của tôi mà!”
“Ép tôi chấp nhận quy tắc ngầm cũng là ‘rèn luyện’?”
Tôi cười lạnh, cong môi khinh miệt.
“Cô nói bậy! Với thân phận như cô, ai có thể ép được cô?!”
Thẩm Văn vẫn cố vùng vẫy lần cuối.
“Thế cái này là gì?”
Tôi lại nhấn nút.
Màn hình lập tức chiếu lên video HD đầy đủ — từ cảnh tôi bị ép rót rượu, Tạ Sinh giở trò sàm sỡ, cho đến lúc ba tôi đạp cửa bước vào — từng khung hình đều rõ ràng không cắt một giây.
Tôi nhìn hai gương mặt xám ngoét như tro, giọng sắc như dao:
“Đừng có nghi ngờ độ thật của video. Làm vậy chỉ khiến tôi thấy các người quá ngu ngốc — mà bị đám ngu ngốc hãm hại, tôi còn thấy bị xúc phạm hơn.”
Tôi quay người, đối diện với đám đông và mọi ống kính truyền thông, giọng vang dội khắp quảng trường:
“Tôi, Tưởng Văn Tĩnh, từng tận tụy làm trâu làm ngựa cho Tập đoàn Thẩm thị! Từ một xưởng nhỏ vô danh, tôi xây dựng thành thương hiệu có chút tiếng tăm!”
“Vậy mà Tổng giám đốc Thẩm lại muốn vắt chanh bỏ vỏ! Ép con gái cướp khách hàng của tôi, đoạt tiền hoa hồng của tôi, cuối cùng còn định dùng quy tắc ngầm buộc tôi bán thân vì đơn hàng cho công ty ông ta!”
“Tôi thật may mắn — vì tôi có một người cha có thể bảo vệ tôi.”
Ánh mắt tôi lạnh lẽo như băng, chiếu thẳng vào Thẩm Văn đang quỳ rạp dưới đất:
“Nhưng nếu ba tôi không phải là Tưởng Đằng Kỳ thì sao? Nếu tôi không có bối cảnh gì hết thì kết cục của tôi là gì?”
“Tổng giám đốc Thẩm, ông trả lời thử xem!”
10
Ánh mắt lạnh lẽo của tôi như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào người Thẩm Văn, ông ta ngồi bệt dưới đất, toàn thân rã rời, mặt mũi tái nhợt như xác không hồn.
Thấy cha mình sụp đổ hoàn toàn, Thẩm Kỳ Kỳ lập tức hoảng loạn, la lớn:
“Ba! Không phải Tạ tổng nói đã xóa hết camera trong phòng rồi sao?! Hắn lừa chúng ta!”
“Câm miệng! Đồ ngu!” Thẩm Văn gào lên, giận đến khản giọng, “Mày muốn cả hai chết nhanh hơn hả?!”
Đúng lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa đến gần, trong ánh mắt của đám đông, hai kẻ từng ngồi mát ăn bát vàng bị cảnh sát áp giải rời đi.
Điều đang chờ đợi họ — chính là trừng phạt nghiêm khắc từ pháp luật.
Dù sao thì đội ngũ pháp chế của Tập đoàn Tưởng, xưa nay vốn nổi tiếng là cứng rắn không khoan nhượng.
Ngay lập tức, dư luận đảo chiều:
【Ba của cô Tưởng ra mặt đỉnh quá! Mai tôi mua hết hàng của Tập đoàn Tưởng thị luôn!】
【Hai cha con nhà họ Thẩm đúng là kiểu tư bản hút máu, đáng đời!】
【Thì ra tiểu thư nhà giàu cũng bị đám quan hệ đi cửa sau chèn ép, tôi cứ tưởng chỉ có đám vô danh tụi tôi mới chịu cảnh đó!】
Tôi đút một tay vào túi, đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Đẩy cửa văn phòng, khí thế như vừa giành thắng lợi trở về sau chiến trận.
Ba tôi xoay người lại, ánh mắt dịu dàng, môi khẽ cong lên nụ cười nhẹ.
Ông vẫn như hồi nhỏ — giơ tay lên, xoa đầu tôi thật nhẹ.
Mọi cảm xúc đều được ông gói gọn trong cái chạm không lời ấy.
Tôi biết, ông đang tự hào vì tôi.
Sau trận chiến này, công ty tôi cùng bạn thân thành công vang dội, danh tiếng nổi như cồn.
Tạ Sinh vì dính nhiều tội danh mà phải vào tù.
Tôi nhân cơ hội chiếm lĩnh thị trường, ép Tập đoàn Tạ thị lùi từng bước, cuối cùng rơi xuống bờ vực phá sản.
Đêm giao thừa một năm sau, tôi và ba đứng bên nhau trên sân thượng, cùng ngắm pháo hoa rực rỡ khắp trời.
Ông nâng ly, mỉm cười ôn hòa:
“Chúc mừng Văn Tĩnh lại vượt qua thêm một cửa ải. Mong con gái ba từ nay về sau — tiền đồ rộng mở, mọi đường đều suôn sẻ.”
Mắt tôi bất giác nóng lên, nâng ly đáp lại, nhưng lại chuyển tông ngay sau đó:
“Ba, nếu đã vui vậy, hay tài trợ cho con năm chục triệu để mở rộng nhà máy nha?”
Sự ấm áp vừa rồi lập tức tan thành mây khói.
Ông trừng mắt, nửa giận nửa cười mắng:
“Đừng có mơ! Tự mà gọi vốn đi, đừng có tính móc túi ba con!”
Cảm động vừa lóe lên… liền bị gió lạnh đầu năm thổi bay mất hút.
— Hết —

