“Chỉ cần các người đồng ý, ngay bây giờ tôi có thể ký hợp đồng với từng người! Tưởng Văn Tĩnh tôi, nói được làm được!”

Cuối cùng, tôi gần như hét lên:

“Tôi biết ơn, nhưng sẽ không bao giờ cúi đầu trước những kẻ vắt chanh bỏ vỏ!”

Những lời này như hòn đá ném xuống mặt hồ, khiến đám đông chao đảo. Nhiều người bắt đầu hạ gậy, ánh mắt lộ rõ sự dao động.

Thư ký của tôi lập tức hiểu ý, đứng ra hô lớn:

“Bắt đầu đăng ký! Những ai đạt điều kiện và có bảng lương chứng minh, được nhận vào làm ngay — lương cơ bản cộng thêm một nghìn!”

Có người đi trước, đám đông liền ùa lên như vỡ đê.

Vừa giải quyết xong khủng hoảng, điện thoại tôi đã rung lên — là bạn thân tôi gọi đến, giọng hoảng hốt:

“Văn Tĩnh! Mở livestream lên mau!”

Tôi nhấn vào đường link, chỉ thấy hai cha con họ Thẩm đang quỳ gối trước cổng Tập đoàn Tưởng, khóc lóc phát sóng trực tiếp, còn cắt ghép đoạn video họ từng quỳ xin lỗi tôi, rồi dựng chuyện rằng tôi ỷ quyền bắt nạt người khác.

Thẩm Kỳ Kỳ khóc nức nở trước ống kính:

“Chúng tôi chỉ mong cô Tưởng mở lòng từ bi. Nếu ba tôi biết cô là thiên kim nhà họ Tưởng, ông ấy nhất định không dám tin tưởng giao việc cho cô như vậy, để cô vất vả đến mức sinh oán hận…”

Thẩm Văn còn mạnh tay hơn, liên tục tự tát vào mặt:

“Nếu cô Tưởng thấy tôi tận tình dạy dỗ là sự sỉ nhục, tôi nguyện lấy cái chết tạ tội! Chỉ mong cô tha cho con gái tôi, tha cho nhà máy! Công nhân vô tội mà!”

Màn diễn đó lập tức đẩy tôi lên đầu sóng ngọn gió.

Bình luận chạy ào ào:

【Có tiền là có thể ép người ta đến chết sao? Tập đoàn Tưởng thị muốn độc chiếm ngành à?!】

【Thiên kim nhà họ Tưởng đúng là không có nhân tính!】

【Cha nào con nấy, Tưởng Đằng Kỳ cũng chẳng ra gì!】

Tôi lạnh lùng liếc qua màn hình đầy những lời vu khống.

Muốn chơi truyền thông? Tôi sẵn sàng tiếp chiêu đến cùng.

Tôi lập tức gọi cho trợ lý của ba, yêu cầu trưng dụng màn hình LED cỡ lớn của tòa nhà Tập đoàn Tưởng thị.

Hôm nay, tôi sẽ cho cả thiên hạ xem — màn xử lý công khai không khoan nhượng dành cho cha con nhà họ Thẩm!

09

Tôi nhấn ga lao thẳng đến trước cổng Tập đoàn Tưởng thị, chú Trần đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Tôi sải bước xuyên qua đám đông, đi thẳng đến trước mặt hai cha con nhà họ Thẩm đang tiếp tục diễn trò.

“Tổng giám đốc Thẩm, các người không đi làm diễn viên đúng là tổn thất lớn của làng phim ảnh đấy.”

Thẩm Văn ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt loé lên tia giảo hoạt, rồi bất ngờ “bịch” một tiếng đập đầu xuống đất, giọng thê thảm:

“Cô Tưởng! Tất cả là lỗi của tôi! Xin cô giơ cao đánh khẽ, nể tình tôi nuôi sống bao nhiêu công nhân mà tha cho tôi! Tập đoàn Tưởng thị muốn đè chết chúng tôi dễ như đạp một con kiến, xin cô rủ lòng thương cho một con đường sống!”

Ông ta dập đầu “bộp bộp” như trống trận, Thẩm Kỳ Kỳ cũng phát huy khả năng diễn xuất, vừa kéo tay áo tôi vừa khóc vừa tự tát vào mặt.

Tôi lạnh lùng nhìn hai người họ tự làm mình đầu rơi máu chảy, không nói một lời.

Mãi đến khi bọn họ bắt đầu đuối sức, động tác chậm dần, tôi mới nhếch môi lạnh giọng:

“Sao dừng rồi? Diễn tới đây là cạn kịch bản à?”

Trong mắt Thẩm Văn loé lên một tia hung ác, nhưng miệng vẫn rên rỉ đáng thương:

“Cô Tưởng không xem chúng tôi là người, chúng tôi nhận! Nhưng cũng xin cô để lại cho chúng tôi chút tôn nghiêm!”

Đám đông xung quanh vốn đã bị họ kích động, bắt đầu nhao nhao chửi bới.

Tôi bất ngờ nâng cao giọng, sắc bén cắt ngang tất cả:

“Thẩm Văn, ông chưa từng nghĩ rằng — tôi cũng có bằng chứng à?”

Cơ thể ông ta run lên.

“Tạ tổng hứa gì với ông, khiến ông liều đến thế?”

Tôi không đợi ông ta đáp, ấn thẳng điều khiển từ xa trong tay.

Trên màn hình LED khổng lồ, đoạn ghi âm chấn động đầu tiên vang lên:

“Dì à, tiền hoa hồng chuyển hết vào thẻ con rồi, để lại cho cô ta hai trăm tệ gọi là phí công cực nhọc.”

Ngay sau đó là đoạn ghi âm cuộc điện thoại Thẩm Văn lấp liếm và bao che.

Mặt Thẩm Kỳ Kỳ lập tức trắng bệch:

“Cô đã ghi âm từ sớm…”