Đứng một mình bên lề đường, tôi nhớ lại chuyện hồi nhỏ — lúc mới chuyển trường, vì giọng địa phương mà bị bắt nạt. Tôi khóc đòi ba đi cùng đến trường.

Ba chỉ nghiêm mặt hỏi:

“Con đánh trả chưa?”

Tôi lắc đầu.

“Ngày mai mà không biết phản kích thì đừng có về nhà.”

Hôm sau, tôi phản kích thật — và bị đánh còn thảm hơn nữa.

Nhưng ánh mắt ông nhìn tôi lại mang theo sự hài lòng hiếm thấy.

Sau đó, ông thuê huấn luyện viên tán thủ, nhét tôi vào chương trình huấn luyện ác mộng.

Ngày tôi thắng được đám bắt nạt, mặt mày tím bầm nhưng lòng sung sướng không kể xiết.

Buổi trưa, tôi vô tình thấy ông đứng chờ ở căng tin, tay cầm hộp băng cá nhân.

Ông chỉ xoa đầu tôi, không nói gì.

Điện thoại tôi chợt rung lên — là tin nhắn của ông:

【Luật cũ. Nếu nhà họ Thẩm không phá sản, con đừng về nhà.】

Hai mươi năm rồi, vẫn chỉ biết dùng mỗi chiêu này.

Tôi ngồi xổm bên vệ đường, gọi cho bạn thân:

“Tớ có ít nhân mạch, có tí tiền… nhưng còn thiếu một chút.”

“Thiếu gì?”

“Thiếu người.”

Tôi cười lạnh.
“Muốn làm bà chủ không? Tớ chuẩn bị đào rỗng Tập đoàn Thẩm, đưa cho cậu.”

Bên kia im lặng hai giây: “6.”

07

Tôi và bạn thân quyết chí làm lại từ đầu, bán xe lấy vốn, dựng nên một nhà máy mới toanh chỉ sau thời gian ngắn.

Chưa kịp chính thức vận hành, tôi đã lấy lại phong độ của người đứng đầu doanh số, tung toàn lực tấn công, một hơi lôi kéo được năm khách hàng cốt lõi từ tay Tập đoàn Thẩm thị.

Lần này thì Thẩm Văn không ngồi yên nổi nữa, dẫn theo Thẩm Kỳ Kỳ đến tận nơi tìm tôi.

Vừa gặp mặt, ông ta đã quát thẳng vào mặt con gái:

“Kỳ Kỳ, mau quỳ xuống xin lỗi cô Tưởng!”

Thẩm Kỳ Kỳ “bịch” một tiếng, quỳ thẳng tắp trước mặt tôi.

Tôi khoanh tay đứng nhìn, lòng chẳng gợn lên chút thương hại.

Sự thấp hèn hôm nay của họ, chỉ vì tôi là Tưởng Văn Tĩnh, con gái của nhà họ Tưởng.

Nếu tôi thật sự chỉ là một cô gái quê không nơi nương tựa, kết cục chỉ có hai con đường: một là cúi đầu làm con tốt trên bàn cờ lợi ích, hai là bị họ cùng Tạ Sinh bức đến tuyệt lộ, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.

Họ không hối hận, chỉ là sợ hãi.

“Cô Tưởng, xin cô rộng lượng tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Thẩm Văn cũng quỳ sụp xuống theo, nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Nhà máy Thẩm thị không thể sập! Còn bao nhiêu công nhân đang chờ lãnh lương! Nếu phá sản rồi họ biết sống sao? Tôi xin cô đó!”

Tôi đứng trên cao nhìn xuống, giọng lạnh băng:

“Loại người như các người, đáng nhận lấy quả báo.”

Tôi hất tay họ ra, chính thức tuyên chiến với Tập đoàn Thẩm thị.

Thế nhưng, ngay trong ngày khai trương nhà máy mới, những đơn hàng đã hứa hẹn không thấy đâu, ngược lại là một đám người không mời mà đến — chính là công nhân bị Thẩm thị xúi giục kéo đến.

Bọn họ cầm gậy gộc, gạch đá, trong chốc lát đã phá tan nát toàn bộ khu xưởng còn chưa kịp vận hành.

Trong đám đông hỗn loạn, tôi nhận ra vài khuôn mặt quen thuộc, họ nhìn tôi đầy căm phẫn và chửi mắng om trời:

“Tưởng Văn Tĩnh! Cô nghỉ việc thì nghỉ, việc gì phải ép chết công ty cũ như thế?!”

“Tổng giám đốc Thẩm dù không có đơn hàng vẫn cố gắng trả lương cho tụi tôi! Ông ấy là người tốt! Cô không thể chừa cho chúng tôi một con đường sống sao?!”

“Cả nhà tôi sống nhờ vào cái nhà máy đó! Cô muốn chúng tôi chết, thì chúng tôi liều mạng với cô!”

Cảm xúc dâng lên đỉnh điểm, đám người bắt đầu mất kiểm soát, ùn ùn xông về phía xưởng, giơ gậy gộc lao đến như muốn phá hủy mọi thứ.

Thẩm Văn đã dạy tôi một bài học tàn nhẫn: dùng cái giá rẻ mạt nhất, tạo ra tổn thất lớn nhất, muốn một đòn bóp chết đối thủ cạnh tranh ngay từ trong trứng nước.

Tôi lập tức trèo lên chiếc máy gần đó, đứng trên cao, dùng hết sức hét về phía đám người đang hỗn loạn:

“Các người vì một tháng lương mà cam tâm để bị Thẩm Văn lợi dụng làm công cụ trả thù, sẵn sàng đi tù vì ông ta sao?!”

08

Hiện trường lập tức rơi vào im lặng.

Tôi nhanh chóng mở điện thoại, đoạn ghi âm cuộc nói chuyện ngạo mạn của hai cha con nhà họ Thẩm vang khắp nhà máy:

“Tưởng Văn Tĩnh, cô còn nói tới quy định? Ba tôi chính là cái gọi là quy định ở công ty này!”

“Dì à, tiền hoa hồng chuyển hết vào thẻ con rồi, để lại cho cô ta hai trăm tệ gọi là tiền công cực nhọc thôi.”

Đoạn ghi âm kết thúc.

Mắt tôi đỏ hoe, nhưng giọng nói lại rắn như thép:

“Đây chính là thiên kim nhà họ Thẩm mà các người đang ủng hộ! Những ai từng làm việc chung với tôi đều biết, Tưởng Văn Tĩnh tôi là người như thế nào —”

“Vì một đơn hàng, tôi từng đến chăm sóc mẹ liệt giường của khách hàng: rửa bô, lau người, bưng cơm dọn dẹp tôi đều làm! Nhưng kết quả thì sao? Tôi liều mạng cống hiến cho công ty, họ cướp trắng tiền thưởng của tôi, đến một lý do cũng chẳng thèm đưa ra!”

Tôi đảo mắt nhìn khắp đám đông, giọng càng lúc càng dõng dạc:

“Tôi không tin loại người như vậy thật lòng vì các người! Nếu Tổng giám đốc Thẩm thật sự nghĩ cho các người, sao không dám nói ra rằng — tôi đã đề nghị tuyển lại toàn bộ công nhân, với mức lương cao hơn nhiều!”