“Thiệp mời của cô Thẩm không có vấn đề.”

Mọi người xung quanh sững sờ:

“Cô ấy là… biên kịch sao?”

Tôi lúc này mới mỉm cười:

“Tôi đang muốn viết một kịch bản mà nhân vật chính là cô gái bán cá, nên đi trải nghiệm cuộc sống một chút. Không kịp nói trước, ngại quá nha.”

Giang Niệm Chi mặt tái xanh, lập tức gọi lão Kim đến.

Dù đã hạ giọng, nhưng tiếng cãi vã vẫn lọt vào tai tôi:

“Chỉ là một biên kịch hạng ba, mấy người cũng không xử lý nổi sao? Tin không, tháng sau tôi hủy quay show hẹn hò cho xem!”

Cặp đôi Niệm Niệm Hữu Chu đang hot rần rần, lão Kim đâu nỡ buông bỏ cây hái ra tiền này.

Không biết hắn dùng cách gì, lại có hai bảo an khác đến lịch sự mời tôi rời khỏi.

Bình luận trong livestream liên tục cập nhật:

【Tới đoạn nào rồi, cô bán cá sắp bị đuổi ra chưa vậy?】

【Tôi lại thấy khá hứng thú với cảnh cô bán cá làm loạn hiện trường lễ trao giải đó, đảm bảo drama căng!】

【Ài, nhưng phải nói thật là, fan của Giang Niệm Chi giờ đông đến độ có thể xây tường luôn, mà cô bán cá mặt mộc đứng cạnh vẫn chẳng hề kém cạnh!】

【Ủng hộ ‘Niệm Niệm Hữu Chu’, ủng hộ hết mình! Mong ban tổ chức xử lý người không liên quan đi!】

Tôi nhìn Giang Niệm Chi đang đắc ý, và Phó Nghiễn Chu đang im lặng.

Những ánh mắt dò xét dồn dập rơi lên người tôi.

Tôi bỗng khẽ cười:

“Các người thật sự muốn tôi rời khỏi sao?”

Giang Niệm Chi lớn tiếng:“Tất nhiên rồi, đừng ở đây làm mất mặt nữa, chị Tri Hạ!”

Bên cạnh cũng có vài người được cho là khách quan lên tiếng, nói tôi thật sự không hợp với sự kiện lớn như lễ trao giải.

Tôi gật đầu: “Vậy thì lễ trao giải này, cũng không cần tổ chức nữa nhỉ?”

Mọi người sững lại, rồi cười ầm lên.

Giang Niệm Chi cười đến mức run cả người: “Thẩm Tri Hạ, chị không phải là phát điên rồi chứ?”

Ngay giây tiếp theo, cánh cửa lớn của lễ trao giải bị đẩy mở.

Đèn flash nháy liên hồi, livestream lập tức lag đứng hình.

【Mẹ ơi! Là Tạ Thời Yến! Ai mời được vị thần cổ đại này vậy trời!】

Nếu trong giới giải trí chỉ được phép có một lưu lượng đỉnh cấp, thì tất cả mọi người đều đồng ý—

Người đó chắc chắn là Tạ Thời Yến.

Chỉ thấy ánh mắt anh lướt nhanh qua khán phòng, sau đó đi thẳng về phía tôi.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của tất cả mọi người, anh dừng lại trước mặt tôi.

“Tiểu thư, sao em lại đến đây?”

5

Giọng của Tạ Thời Yến không lớn, nhưng lại như sấm sét đánh ngang không khí náo nhiệt trong hội trường.

Là đỉnh lưu duy nhất, anh không chỉ có khuôn mặt điển trai.

Ngoài việc đã quét sạch mọi giải thưởng lớn nhỏ, Tạ Thời Yến còn có một thân phận khác:

“Nếu không chăm chỉ, sẽ phải về nhà thừa kế gia sản.”

Mức độ giàu có của Tạ gia là điều mà người ngoài không thể tưởng tượng nổi.

Luôn có người nói sau khi Tạ Thời Yến càn quét hết các giải thưởng, anh sẽ quay về làm tổng giám đốc Tạ thị—chuẩn chỉnh là người thắng cuộc của cuộc đời.

Tiếng cười cợt ban nãy bỗng chốc im bặt.

Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía tôi và Tạ Thời Yến.

Trên mặt Giang Niệm Chi, nụ cười mỉa mai cứng lại. Con ngươi Phó Nghiễn Chu co rút, nhìn cảnh tượng trước mắt đầy kinh ngạc.

Vẻ đắc ý trên mặt lão Kim ngay lập tức chuyển thành hoang mang lo sợ, ông ta vội bước lên trước, cố nặn ra nụ cười nịnh nọt:

“Thầy… thầy Tạ, ngài quen cô… cô Thẩm sao?”

Nhưng thiếu gia Tạ cao ngạo kia thậm chí còn chẳng buồn liếc ông ta một cái, chỉ cúi đầu nhìn tôi, giọng mang chút bất đắc dĩ:

“Tiểu thư, em còn chưa trải nghiệm xong cuộc sống à? Chú Thẩm sắp về hưu rồi, đang lo đến bạc cả đầu. Nếu em không về, anh phải gánh cả hai công ty luôn đấy.”

Những từ khóa này như bom nổ giữa đám đông, tiếng xì xào lập tức bùng nổ.

Dù livestream đang lag nhưng âm thanh dường như chưa bị gián đoạn, câu “tiểu thư” vang lên rõ ràng, và dòng bình luận ngay lập tức phát cuồng.

【??????????】

【Tôi vừa nghe thấy gì vậy?? Ảnh đế Tạ gọi cô ấy là tiểu thư?!】

【Aaaa Tạ Thời Yến, ông xã ơi giết em đi aaaaa】

【Nhà họ Thẩm nào vậy?? Là cái nhà họ Thẩm mà tôi đang nghĩ tới không? Nhà họ nắm nửa giới giải trí ấy?!】

【Thẩm gia với Tạ gia có thể nói là trụ cột kinh tế của Hoa Quốc đấy! Tôi nghe lầm không vậy trời ơi】

【Trời đất ơi! Cô bán cá là thiên kim nhà tư bản?! Cú twist này khiến tôi nổi cả da gà!】

【Khoan đã, cô bán cá thật sự là đại tiểu thư nhà họ Thẩm sao…】

【Mấy người từng chửi cô Thẩm đâu rồi? Ra đây đi? Còn nói cô ấy ké fame? Buồn cười quá đi mất. Cô ấy là bản thân cái fame rồi nhé!】

Giang Niệm Chi mặt trắng bệch, vô thức siết chặt tay Phó Nghiễn Chu.