14

Sau khi video được đăng tải, phản hồi vượt xa mong đợi.

Trong video, tôi từ tốn thái từng lát hoàng kỳ, trong khi nồi gà ác hầm thuốc trên bếp bốc khói nghi ngút.

Giọng nói ngoài hình kể lại một cách bình thản về triết lý “ôn bổ điều hòa” trong ẩm thực dược thiện.

Không ai ngờ, video ấy lại “nổ” trên mạng xã hội.

Điện thoại nhà hàng reo không ngừng nghỉ. Hộp thư sau kênh ngập tràn tin nhắn đặt bàn và thắc mắc.

Nhưng tôi thì đang âm thầm điều chỉnh lại kế hoạch kinh doanh.

Được truyền cảm hứng từ Diệp Tri Dận, tôi quyết định dồn tâm sức cho việc sản xuất nội dung về dược thiện.

Nhà hàng chuyển sang mô hình phục vụ giới hạn — mỗi ngày chỉ nhận 10 bàn.

Chỉ trong vòng một phút khi hệ thống đặt bàn mở ra, hàng ngàn yêu cầu đổ vào.

Diệp Tri Dận ôm ipad chạy vào bếp, hào hứng hét lên: “Sư tỷ! Quán mình cháy hàng rồi! Có muốn mở chi nhánh không?!”

“Không.” Tôi đáp dứt khoát. “Dược thiện không phải đồ ăn nhanh. Mỗi ngày chỉ mười bàn là đủ.”

Đôi mắt Diệp Tri Dận sáng bừng — anh hiểu tôi đến thế.

Ít nhưng tinh, mới là con đường bền vững.

Nhưng cho dù có giới hạn như vậy, Chu Văn Hạo vẫn tìm cách đặt bàn.

Không biết anh ta dùng cách gì, một tuần liên tục, ngày nào cũng có mặt.

Lúc nào cũng ngồi ở góc khuất nhất nhà hàng, gương mặt tiều tụy, hồn vía lơ lửng như người mất hồn.

Tôi không chịu nổi nữa.

Tự tay mang một bát “Hoàng liên tỉnh tỳ thang” ra cho anh ta.

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt không giấu nổi vẻ vui mừng: “Chi Vị, anh biết mà, em vẫn còn thương anh đúng không?”

Tôi còn chưa kịp đáp lại, thì cửa nhà hàng bỗng xôn xao.

Cao Cao xuất hiện.

Cô ta gầy đi rất nhiều, lớp trang điểm nhợt nhạt che không nổi vẻ uể oải, mỏi mệt.

Tay cầm một tập tài liệu, ánh mắt đầy căm hận nhìn thẳng về phía Chu Văn Hạo.

“Chu Văn Hạo!” Cô ta cười lạnh chói tai. “Anh tưởng báo cảnh sát bắt tôi thì công ty sẽ sống lại à?!”

Sắc mặt Chu Văn Hạo lập tức thay đổi, anh ta bật dậy khỏi ghế:

“Cao Cao! Cô còn dám xuất hiện ở đây?!”

Cao Cao phá lên cười, giơ tập hồ sơ trong tay lên cao:
“Công ty anh từ lâu đã là cái xác rỗng rồi! Chuyển tài sản á? Ha, số tiền đó tôi đã đầu tư hết vào công ty đối thủ rồi. Anh tiêu rồi, Chu Văn Hạo!”

Cả nhà hàng lặng như tờ.

Toàn thân Chu Văn Hạo run lên bần bật, Anh ta chộp lấy cái bát trên bàn, ném mạnh về phía cô ta: “Con đàn bà khốn nạn!”

Cao Cao né kịp, chiếc bát rơi xuống sàn, vỡ tan tành.

Cô ta nhìn chằm chằm vào đống mảnh sứ, rồi bật cười, cười đến điên dại:
“Chu Văn Hạo, đáng đời anh! Ly hôn rồi vẫn còn mong nhớ cô ta!” “Anh xứng đáng mất tất cả!”

Tôi đứng bên, lạnh lùng quan sát — thấy mà buồn cười.

Ngày xưa, chẳng phải họ là “anh em hoạn nạn có nhau” sao?

Ngay giây sau đó, cảnh sát ập vào, dứt khoát còng tay cô ta.

Lúc bị dẫn đi, Cao Cao ngoái lại nhìn tôi. Ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng chỉ nhếch môi cười khẩy: “Giang Chi Vị, cô thắng rồi.”

Tôi thản nhiên lau tay, quay người trở lại bếp.

Sau lưng, là tiếng khóc nghẹn ngào của Chu Văn Hạo.

Còn trong lòng tôi, hoàn toàn không gợn sóng.

15

Hai tháng sau.

Tài khoản “Giang Thị Dược Thiện” đã vượt mốc một triệu lượt theo dõi.

Sáng sớm, tôi đứng trước bàn bếp, thao tác nhanh gọn cắt từng lát khoai mài mỏng như cánh ve.

Trong đầu đang hình thành kế hoạch mới: “Dược thiện Trung Hoa – Dòng chảy 24 tiết khí”

Từng tập video được làm như một tác phẩm nghệ thuật.

Hôm quay phần “Thanh Minh”, tôi cố ý mang ra chiếc bình thuốc men ngọc xanh mà ông nội đã tặng.

Khi máy quay zoom vào lớp canh màu hổ phách trong bình, Diệp Tri Dận bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi: “Khoan đã.”

Anh lấy ra một chuỗi tràng hạt làm từ gỗ Nhai Bách, cẩn thận cạo một ít mạt gỗ cho vào nồi canh.

Mùi hương ấm áp lan tỏa, hòa quyện cùng dược hương, bốc lên nhè nhẹ.

“Nhai Bách dẫn dược quy kinh,” anh nói, “giống như em đang dẫn truyền thống bước vào hiện đại.”

Tối hôm đó, video vừa đăng tải, hashtag #ThẩmMỹDượcThiện leo thẳng lên top trending.

Một tài khoản chính thức còn chia sẻ lại với lời bình:
“Ẩm thực và y học cùng nguồn gốc – đây mới là truyền thừa sống động thật sự.”

Lời mời bất ngờ nhất đến từ… Đài Truyền hình Trung ương.

Đạo diễn phim tài liệu mang theo cuốn “Ghi chép ngự thiện” cũ kỹ của ông nội tìm đến tôi:
“Cô Giang, chúng tôi muốn ghi hình lại toàn bộ quá trình cô phục dựng bài thuốc dưỡng nhan của Từ Hy Thái hậu.”

Sáng sớm hôm quay phim, khi tôi mở cửa sau nhà hàng, đã thấy Diệp Tri Dận đang chuẩn bị sẵn lò than cổ pháp trong sân.

Trong nồi đất tử sa, nước suối đã bắt đầu sôi lăn tăn như mắt cua.

Anh đưa tôi con dao làm bếp bằng ngọc dương chi.

“Vợ à, hôm nay Cao Cao lại xem mắt thất bại, anh dẫn cô ấy về ăn cơm, em chuẩn bị thêm một phần nha!”

“Khoan!”

Đạo diễn đột nhiên hét lên “cut!”, cả đoàn phim nín thở.

“Con dao này…” – giọng ông ấy run lên. “Cô Giang, có thể cho chúng tôi biết về lai lịch của nó không?”

Tôi vuốt nhẹ ba chữ “Ngự Thiện Phòng” khắc tinh xảo trên chuôi dao, thì thầm:
“Đây là con dao được truyền lại từ cụ cố của tôi. Có lẽ là từ thời Quang Tự. Khi ấy, cụ thường dùng nó trong bếp ngự thiện.”

Cả trường quay im phăng phắc.

Tối hôm bộ phim tài liệu lên sóng, màn hình bị lấp đầy bởi hàng ngàn dòng bình luận trực tiếp.

Tôi nhìn thấy những lời nhắn như:【Xem mà khóc luôn】 【Tôi muốn học】
【Đây mới thực sự là niềm tin văn hóa】

Nước mắt tôi rưng rưng.

Bỗng nhận ra — sự kế thừa, chưa bao giờ là sự cô đơn lặng lẽ.

Hết