Lần thứ năm cha mẹ phản diện đến cô nhi viện nhận nuôi con,
Tôi đẩy nữ chính ra, chủ động bước lên trước tự giới thiệu:
“Cháu chào cô chú ạ~ Cháu là đứa ngoan nhất viện này luôn đó~”
Bình luận bay đầy màn hình:
【HAHAHA con yêu nghiệt này lại nhảy ra rồi!】
【Mới hôm kia đánh tiểu bá vương trong viện một trận tơi tả, hôm qua còn treo bộ tóc giả của viện trưởng lên cột cờ.】
【7 tuổi đánh đâu thắng đó, đến chó đi ngang cũng phải cúi đầu.】
【Nếu con yêu nghiệt này mà được nhà phản diện nhận nuôi thì chắc gia đình đó bay thẳng lên trời quá?】
【Cười xỉu, nhưng mà, đây chắc là lần thứ năm nữ chính bắt đầu nhiệm vụ cảm hóa rồi nhỉ?】
Đúng vậy, bốn lần trước đều thất bại trong việc cảm hóa phản diện.
Con nhóc nữ chính đó cuối cùng vẫn hủy diệt cả thế giới.
Tôi bị nổ tan xác, không còn mảnh xương.
Đến lần luân hồi thứ năm, tôi thật sự chịu hết nổi rồi.
Đã cảm hóa không được, vậy để tôi ra tay luôn cho rồi.
Dù sao thì… tôi cũng biết đánh đấm tí mà.
Lần thứ năm rồi.
Đây đã là lần thứ năm rồi đấy.
Vừa mở mắt ra, má nó, lại quay về cái cô nhi viện chết tiệt này, ngồi xổm chọc tổ kiến.
Tôi biết ngay mà, lần thứ năm bắt đầu nhiệm vụ cảm hóa nữa rồi.
11 giờ 35 phút. Chuẩn từng giây từng phút.
Chiếc xe màu đen quen thuộc lại trượt đến trước cổng cô nhi viện.
Cửa xe mở ra.
Cha mẹ phản diện bước xuống.
Người đàn ông vest thẳng tắp, khí chất lạnh lùng.
Người phụ nữ dịu dàng thanh lịch, mỉm cười tao nhã.
Viện trưởng hí hửng chạy ra đón, cười như hoa nở giữa mùa xuân:
“Ái chà, chào anh chị Chu ạ~”
Bà Chu khẽ gật đầu, cười hỏi:
“Các bé đâu rồi?”
Dưới hành lang, nữ chính –
Giản Thanh – xuất hiện với nụ cười ngọt như kẹo.
Lần này, còn chưa kịp chạy đến bên cha mẹ phản diện…
Tôi đã vứt cành cây đang cầm, phóng lên trước một bước, chắn ngay trước mặt họ.
“Cháu chào cô chú ạ~ Cháu là đứa trẻ ngoan nhất viện luôn đó~”
Biểu cảm của viện trưởng bên cạnh… như thể vừa nuốt phải bãi cứt chim.
Tôi cười tít mắt, kéo nhẹ gấu váy bà Chu:
“Cháu biết pha trà rót nước, còn biết hát, kể chuyện nữa cơ~”
“Nếu hai người muốn nhận nuôi một bé gái, thì hãy chọn cháu nhé?”
“Cháu ngoan lắm luôn đó~”
Bình luận từ cái chiều không gian quái quỷ nào đó lại hiện lên trước mắt tôi:
【HAHAHAHA tiểu yêu nghiệt này lại nhảy ra nữa rồi kìa!】
【Hôm kia mới đánh bẹp tiểu bá vương của viện, hôm qua còn treo tóc giả viện trưởng lên cột cờ nữa mà?】
【7 tuổi đánh đâu thắng đó, chó đi ngang còn phải né sang một bên.】
【Viện trưởng: “Ngoan? Nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói lại câu đó xem? Nói lại xem?”】
【Nữ chính: “??? Cướp thoại của tôi hả?”】
【Nếu nhà phản diện mà rước con bé này về, chắc bay thẳng lên trời mất…】
【Tôi bắt đầu hóng drama rồi đấy.】
Bà Chu cúi xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi:
“Tất nhiên là được chứ~”
“Chỉ là… nhà cô còn một em trai nhỏ nữa nhé~”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ:
“Không sao ạ, con sẽ chăm sóc em thật tốt… mẹ ơi.”
Giản Thanh đứng sau tôi, mặt ngơ ngác đầy dấu chấm hỏi.
Tôi viện cớ đi thu dọn đồ cũ, quay về phòng.
Giản Thanh bám theo ngay sau.
Cô ta khoanh tay, quan sát tôi từ trên xuống dưới mấy lượt.
“Cậu là ai vậy?”
Tôi ngoái đầu lại, bình thản đáp:
“Tôi là nhân vật phụ – người đã chứng kiến cậu xuyên bốn vòng cảm hóa phản diện đều thất bại, và cuối cùng bị nổ tan xác không còn mảnh xương.”
Giản Thanh sững sờ:
“Cậu… giữ được ký ức sao?”
Không chỉ có ký ức đâu nhé, tôi còn nhìn thấy cả mấy cái bình luận bay loạn nữa kìa – không rõ từ chiều không gian nào luôn.
“Tôi biết cậu là nữ chính.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Nhưng việc cậu thất bại bốn lần đã chứng minh: phản diện không ăn chiêu cảm hóa đâu.”
Giản Thanh: “Vậy cậu định làm gì?”
Tôi nở một nụ cười đầy… phản diện:
“Tôi á? Tôi biết chút võ vặt.”
Giản Thanh chỉ suy nghĩ đúng ba giây.
Rồi rất trịnh trọng vỗ vai tôi:
“Được! Đánh thì nhớ cho tôi góp một phần. Đừng nhẹ tay quá đấy!”
Vậy là, lần thứ năm mở màn cho kế hoạch cảm hóa phản diện của nữ chính…
tôi là người đi thay.
Biệt thự nhà họ Chu rất rộng, mà cũng rất trống trải.
Tôi được bà Chu – giờ phải gọi là mẹ rồi – nắm tay dắt vào phòng khách.
Vừa bước tới, một quả bóng từ tầng hai lao thẳng xuống, nhắm vào đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu né nhẹ.
Quả bóng đập hụt.
Một cậu bé xuất hiện ở đầu cầu thang.
Rất xinh xắn.
Mặc áo sơ mi nhỏ chỉnh tề, tóc hơi xoăn, trông như búp bê thủy tinh.
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh tanh đầy dò xét.
Mẹ trừng mắt với cậu ta:
“Tiểu Cảnh! Sao con lại ném bóng vào người khác hả?”
Tôi từ tốn cúi xuống nhặt quả bóng, quay sang mỉm cười với mẹ:
“Không sao đâu mẹ ạ, chắc em trai thích chơi bóng, con có thể chơi với em ấy.”
Mẹ thở dài:
“Đồng Đồng à, em trai con… có chút tính cách phản xã hội.”
“Sau này con phải để mắt đến em, được không?”
Tôi gật đầu: “Dạ~”
Tôi bước lên lầu, đưa quả bóng tận tay cho Chu Cảnh Sinh, ghé sát vào tai cậu ta thì thầm:
“Đã là em khơi chuyện trước đấy nhé. Đến lúc đừng có khóc lóc mách mẹ là được.”
________________________________________
Trong bữa tối.
Chu Cảnh Sinh cố tình đổ hết xương gặm dở vào bát tôi.
Tôi không thèm nhíu mày.
Dưới bàn, tôi thẳng chân giẫm một phát lên mũi dép trước của cậu ta.
Chu Cảnh Sinh đau điếng, nhưng nhớ lời tôi ban nãy nên cố gồng mặt không phát tác.
Tôi bình thản gắp từng mảnh xương ra ngoài.
Cậu ta lại đổ.
Tôi lại giẫm.
Ba lần như thế, môi cậu ta trắng bệch vì đau.
Cuối cùng cũng ngoan ngoãn.
Tôi cười tít mắt, gắp cho cậu ta một miếng thịt:
“Ăn nhiều vào, em trai.”
Tối đi ngủ.
Tôi lật chăn lên, phát hiện trên giường mình có một con rắn hoa cỏ.
Tôi cười.
Sáng hôm sau, tôi đáp lễ bằng cách thả một con rắn hổ mang lên giường Chu Cảnh Sinh.
Tối đến, từ phòng bên cạnh vang lên một tiếng hét ngắn ngủi.
Tôi đẩy cửa phòng cậu ta bước vào:
“Ơ? Cần chị giúp không, em trai?”
Cậu ta trừng mắt lườm tôi, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
“Cút ra ngoài!”
Ơ hay.
Em bảo chị cút là chị phải cút chắc?
Thế mặt mũi chị để đâu?
Tôi lững thững bước đến giường cậu ta,
Tóm lấy con rắn hổ mang, một tay kẹp ngay bảy tấc,
Bẻ “rắc” một cái.
Tôi lắc đầu:
“Phế thật.”
Chu Cảnh Sinh nghiến răng ken két.
Không rõ tôi đang nói con rắn…
Hay là nói cậu ta.
【Rắn: không ai đứng ra đòi công bằng cho tôi sao?】
【Rắn: tôi… tôi chỉ là công cụ để chị bày thế lực thôi à?】