3
Oán khí dâng lên trong lòng khiến tôi vượt qua được nỗi sợ, tôi run rẩy bước lại gần nhà vệ sinh, bật chức năng quay video trên điện thoại.
Tôi ghi lại tiếng xả nước bồn cầu rồi gửi cho quản lý toà nhà, yêu cầu anh ta cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Tin nhắn của Hà Dật Phong được gửi lại vào lúc bảy giờ sáng.
【Chị Vương, khiến chị mất ngủ mỗi đêm, bên em thật sự xin lỗi. Nhưng em dám lấy mạng ra đảm bảo, tầng trên thật sự không có ai ở.】
【Còn về tiếng xả nước mỗi đêm, liệu có khi nào trong nhà chị có thứ gì… không sạch sẽ? Hay là chị thử mời thầy đến xem một chút nhé?】
Lời nhắn của Hà Dật Phong khiến sống lưng tôi lạnh buốt.
Chẳng lẽ căn nhà này là nhà ma? Bảo sao chủ cũ lại bán gấp như vậy, lại còn rẻ hơn giá thị trường mười mấy vạn.
Nhưng không đúng, tôi nghe rất rõ, tiếng xả nước phát ra từ tầng trên, nếu thật sự có “thứ không sạch sẽ”, thì cũng phải là ở trên đó.
Tôi không còn trông mong gì vào quản lý nữa, quyết định tự mình đi điều tra.
Tôi đứng trước cửa căn hộ 1302, hít sâu mấy hơi rồi mới lấy hết dũng khí gõ lên cánh cửa trước mặt.
Thế nhưng tôi gõ suốt năm phút vẫn không có ai đáp lại.
Tôi không muốn bỏ cuộc dễ dàng như thế, đang định tiếp tục gõ tiếp thì cánh cửa nhà hàng xóm bên cạnh khẽ hé ra một khe nhỏ.
Tôi lần theo âm thanh nhìn sang, liền bắt gặp một đôi mắt đục ngầu đầy âm u.
Tôi theo bản năng rùng mình một cái, nhận ra hành động đó quá thất lễ, vội vàng mở miệng để che giấu sự vô lễ của mình.
“Bà ơi, cháu là chủ hộ căn 1202, đến tìm chủ nhà 1302 có chút việc, thật xin lỗi đã làm phiền bà.”
Đôi mắt của bà cụ vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau, đôi môi khô héo mới mấp máy.
“Nhà bên cạnh không có ai ở đâu. Muốn giữ mạng thì mau dọn đi.”
4
Lời vừa dứt, bà cụ liền “rầm” một tiếng đóng sập cửa lại, hoàn toàn không cho tôi cơ hội hỏi thêm gì.
Tôi hoảng sợ đến mức ngã ngồi ra đất, chẳng lẽ… thật sự là căn nhà tôi đang ở có thứ gì dơ bẩn?
Nỗi sợ khiến chân tôi mềm nhũn, tôi phải vịn vào khoá cửa điện tử mới gắng gượng đứng lên được.
Ngón tay tôi vô tình chạm vào khu vực nhận diện vân tay, âm thanh thông báo “xác thực thất bại” vang lên khiến đầu óc tôi lập tức tỉnh táo trở lại.
Hà Dật Phong và bà cụ kia đều đang nói dối — căn hộ 1302 có người ở.
Trong khu tôi ở, chỉ khi chủ nhà chuyển vào sinh sống, ban quản lý mới thay khoá cơ thông thường bằng khoá điện tử.
Khoá của 1302 đã được thay rồi, điều đó chứng tỏ căn hộ này đã có chủ nhân thật sự.
Phát hiện ấy khiến tôi vô cùng kích động, lập tức gọi điện cho Hà Dật Phong, muốn xem lần này anh ta còn chối được không.
Điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, sau khi nghe tôi nói xong, đầu dây bên kia chỉ bật cười dịu dàng đầy bất đắc dĩ.
【Chị Vương, ý em là… hiện tại 1302 không có người ở. Căn nhà đó đã được bán từ một năm trước, nhưng chủ mới vẫn chưa chuyển đến ở, nên em mới nói vậy thôi.】
Lời của Hà Dật Phong khiến tôi nhíu mày đầy nghi ngờ.
Khu tôi ở là khu chung cư cao cấp, nhà đắt, trường học tốt, vậy mà chủ nhà 1302 lại mua xong không ở? Nhất định là có điều gì đó không ổn.
【Tiểu Hà, em có thông tin liên lạc của chủ nhà 1302 không?】
【Chị Vương, chuyện đó liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng, em không thể tiết lộ được. Nhưng anh ấy có trong nhóm chat chủ hộ, chị có thể nhắn tin trong nhóm hoặc nhắn riêng.】
Hà Dật Phong thở dài bất lực, đưa ra một lời gợi ý cho tôi.
【Được, vậy người đó là ai?】
Thật ra ban đầu tôi cũng định tìm chủ nhà tầng trên trong nhóm, nhưng vì anh ta không đổi biệt danh nên tìm mãi cũng không ra.
【Người có ảnh đại diện là tiệm hải sản đó, chị à, để em nhắc trước, chủ nhà 1302 không dễ nói chuyện đâu, lúc nhắn nhớ giữ lễ phép.】
【Ừ, chị biết rồi.】
Cúp máy với Hà Dật Phong xong, tôi liền vội vàng tìm người có ảnh đại diện là tiệm hải sản trong danh sách thành viên nhóm và gửi lời mời kết bạn.
5
Có lẽ đối phương đang bận, mãi đến tối mới chấp nhận lời mời kết bạn của tôi.
Tôi vẫn luôn canh chừng điện thoại, vừa thấy anh ta chấp nhận, tôi lập tức nhắn tin nói rõ chuyện tiếng xả nước từ nhà anh ta vào lúc một giờ sáng.
Người đó trước tiên gửi lại một dấu hỏi chấm, rồi là một đoạn tin nhắn thoại với giọng điệu khá gay gắt.
【Cô em ở dưới à, đừng có rảnh rỗi kiếm chuyện nữa. Nhà tôi mua xong chưa từng ở, điện nước đều cắt hết rồi, lấy đâu ra tiếng xả bồn cầu?】
Tôi không tranh cãi với chủ nhà 1302, mà gửi thẳng đoạn video tôi quay đêm qua cho anh ta xem.
Trong video có thể nghe rất rõ tiếng nước xả phát ra từ trần nhà phòng vệ sinh của tôi.
Tôi đợi một lát, bên kia mới nhắn lại.
【Xin lỗi cô em, tôi cũng không biết là chuyện gì nữa. Ngày mai tôi sẽ ghé qua, cô cùng tôi lên nhà kiểm tra nhé.】
Bên dưới còn đính kèm một sticker hình xin lỗi.
Anh chủ nhà 1302 tuy hơi gắt nhưng lại biết hợp tác giải quyết vấn đề.
Tôi tắt màn hình điện thoại, cuộn mình vào trong chăn, chỉ mong ngày mai có thể làm rõ chân tướng.
Nếu chuyện này còn kéo dài nữa, cho dù căn hộ này có tốt đến đâu, tôi cũng phải dọn đi thôi.