Bác trai định chửi tiếp thì đột nhiên, một tiếng nổ dữ dội vang lên phía trước.

Một chiếc xe tải hạng nặng mất lái đâm thẳng vào đống xe trước mặt.

Tiếng động ấy cũng truyền tới tai Lục Tiêu bên kia điện thoại, khiến anh ta dường như nhận ra sự nghiêm trọng.

“Vừa nãy… tiếng đó là gì? Tai nạn nghiêm trọng lắm sao? Mọi người cố gắng cầm cự, chúng tôi sẽ lập tức điều lực lượng tới!”

Xung quanh nghe nói cứu hộ đang trên đường, ai cũng hơi thả lỏng.

Nhưng trong lòng tôi lại vang lên giọng yếu ớt của con:

【Mẹ, anh ta nói dối… anh ta nghĩ mẹ vẫn đang lừa nên chưa hề cử người tới!】

【Mau bảo mọi người chạy ra sau! Chiếc xe tải kia… sắp nổ rồi!】

Tim tôi chợt dội lên hồi chuông báo động. Không biết sức lực ở đâu ra, tôi ôm chặt lấy con, gào lên:

“Chiếc xe tải phía trước đang rò rỉ dầu! Sắp nổ rồi! Mọi người chạy mau!”

Mọi người theo phản xạ nhìn về phía trước nhưng chưa thấy dấu hiệu nổ.

Điện thoại bên kia, Lục Tiêu bật cười ha hả:

“Lâm Thư Âm, cô vì muốn Giang Cảnh Chiêu quan tâm mà bày trò tới mức này à? Nào là giả bệnh, nào là than thở, giờ còn diễn tới cảnh này, cô có thể giữ chút thể diện không?”

Tôi không còn thời gian để phí lời với anh ta.

Vừa ôm con, tôi vừa hét “Chạy mau!” và loạng choạng dùng cả người đẩy mọi người chạy ngược lại.

Nhìn tôi bị thương nặng mà vẫn cuống quýt, đám đông không nỡ ngăn, đành nửa tin nửa ngờ chạy theo.

Lục Tiêu bên kia vẫn châm chọc:

“Chậc, diễn cũng đạt phết…”

Chúng tôi dìu nhau chưa chạy được bao xa thì phía sau bỗng vang lên một tiếng nổ long trời.

Sức ép khủng khiếp suýt hất chúng tôi ngã nhào.

Quay đầu lại, chỉ thấy một quả cầu lửa khổng lồ bùng lên, lăn cuộn trong không khí.

Ai nấy chết lặng tại chỗ, run rẩy sau cơn thoát chết.

Giọng Lục Tiêu vốn còn châm biếm nay đã biến thành hoảng hốt:

“Xảy ra chuyện gì vậy?! Lâm Thư Âm, bên đó rốt cuộc thế nào?!”

Tôi chạy ở cuối đoàn, sức ép từ vụ nổ hất tôi bay lên.

Trong khoảnh khắc ngã xuống, tôi cuộn tròn người, ôm con chặt vào lòng.

Qua điện thoại, tôi còn nghe mơ hồ tiếng lãnh đạo Lục Tiêu gầm lên giận dữ:

“Cao tốc G65 xảy ra vụ nổ nghiêm trọng! Chưa rõ thương vong! Vì sao lực lượng cứu hộ vẫn chưa tới?! Lục Tiêu, cậu đang làm cái quái gì vậy?!”

Lục Tiêu như mới choàng tỉnh:

“Dạ! Dạ! Lãnh đạo, tôi lập tức điều động! Tất cả phương tiện khả dụng xuất phát hỗ trợ ngay!”

Còn tôi, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, mí mắt nặng trĩu.

Âm thanh xung quanh dần trở nên xa xăm, mơ hồ.

【Mẹ! Đừng ngủ! Mẹ cố lên! Con cần mẹ! Con không muốn một mình!】

Giọng con vừa khóc vừa run vang lên trong đầu.

“Con cần mẹ…”

Tiếng ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí tôi.

Bên cạnh, tôi nghe ai đó khẽ thở dài:

“Cô ấy bị thương nặng quá… e là…”

Không!

Con tôi đã có một người cha vô trách nhiệm, nó không thể mất mẹ nữa!

Tôi còn chưa dẫn con ra biển giẫm cát, chưa dạy con đọc chữ, vẽ tranh, chưa nhìn con lớn lên…

Giữa chúng tôi còn biết bao điều chưa làm cùng nhau!

Tôi tuyệt đối không thể bỏ cuộc!

Tôi dồn hết chút sức lực cuối cùng, chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu.

Kéo lê thân thể đau đớn, tôi gắng từng chút một chống người đứng lên.

“Trời ơi! Cô ấy tỉnh lại rồi!”

Xung quanh đồng loạt vang lên tiếng kêu kinh ngạc.

Sau một quãng chờ đợi dài dằng dặc, tiếng còi xe cứu thương cuối cùng cũng vang lên ở đằng xa.