【Ba lại bị lừa rồi! Chẳng lẽ ba thật sự sẽ để mẹ kế đạt được mục đích, nhận luôn em trai sao?】
“Chú kia? Em trai?”
Văn Văn ngơ ngác nhìn quanh một vòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người cậu giao hàng đứng cạnh tôi:
“Chị Tiểu Đình, sao chị lại ở đây?”
Cơn giận dữ và đau khổ trên mặt Trần Vĩ như thủy triều rút xuống trong chớp mắt:
“Chị…? Cô là con gái à?”
Anh ta xoa xoa bụng vẫn còn đau, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Vậy cô giả thần giả quỷ làm gì? Cố tình đứng xem trò cười của tôi à?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Đã nói rồi, mọi chuyện không phải như anh nghĩ. Nhưng anh vừa xuất hiện đã như chó dại, thấy ai cũng cắn!”
“Sao nào, không bắt được gian phu nên anh thất vọng lắm à? Hay là tìm tiếp đi, biết đâu lại trốn trong góc nào đó!”
“Nhớ dắt theo ‘con trai bảo bối’ của anh nữa nhé, thằng bé góp công không ít đâu!”
Tiểu Đình chậm rãi tháo khẩu trang xuống.
Một vết sẹo dài chạy gần như ngang nửa khuôn mặt cô.
Cô móc chứng minh thư ra, đưa thẳng đến trước mặt Trần Vĩ:
“Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ!”
Dương Dương bị đám đông chắn phía sau, không nhìn thấy động tác của Tiểu Đình, sốt ruột đến mức la hét trong đầu:
【Chú kia lại thông đồng với mẹ kế bày trò gì nữa rồi? Đúng là phí hết tâm tư chỉ để lừa ba!】
【Nhưng ba là người thông minh nhất, chắc chắn sẽ không bị lẫn lộn thật giả đâu!】
Câu nói này chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt Trần Vĩ.
Môi anh ta mấp máy hồi lâu, nhưng không thốt ra nổi một chữ.
Tiểu Đình liếc nhìn Dương Dương, giọng lạnh đi:
“Lúc chị Giai Di chuẩn bị cưới anh, tôi đã khuyên chị ấy rồi. Đàn ông chẳng có ai ra gì, huống chi còn là loại đàn ông ly hôn, lại còn kèm theo một đứa con.”
“Nhưng chị ấy cứ khăng khăng nói anh khác người khác, còn nói dùng chân thành đổi chân thành, dù là tảng đá thì cũng có ngày được sưởi ấm.”
“Thấy vết sẹo trên mặt tôi không? Năm đó có kẻ trả thù xã hội, xông vào trường học chém loạn xạ. Nếu không phải chị Giai Di liều mạng kéo tôi ra, thì nửa cái đầu tôi đã không còn rồi!”
“Một người lương thiện như vậy, sao đến nhà anh lại biến thành kẻ tội ác tày trời?”
“Con trai anh có thể không nói dối, nhưng không có nghĩa là nó không biết nói bừa!”
“Không thể nào!”
Trần Vĩ phản bác theo phản xạ:
“Nó mới có bảy tuổi, nếu không tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể nói rõ nhiều chuyện như vậy?”
Nhận ra ánh mắt anh ta dừng lại trên ngón áp út của tôi, tôi thở dài, thẳng thắn đưa tay ra trước mặt anh:
“Nếu lúc nãy anh chịu nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trên đó là chữ viết tắt tên anh. Chiếc nhẫn còn lại tôi để trong ngăn kéo đầu giường.”
“Tôi chịu đựng khó chịu khi mang thai, mất tròn một tháng để tự thiết kế, chọn chất liệu, còn nhờ Tiểu Đình giúp hoàn thiện mới làm xong.”
“Vốn định tặng anh làm quà sinh nhật, tiếc thật.”
Chiếc nhẫn không hề trơn nhẵn, ngay cả chữ khắc trên đó cũng hơi nguệch ngoạc, giống nét chữ trẻ con.
Nhưng chính điều đó lại càng chứng minh những gì tôi nói đều là thật.
Tôi lắc đầu, nhìn chiếc nhẫn lần cuối với vẻ tiếc nuối, rồi tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Thứ đã định sẵn phải mất đi, hà tất phải níu kéo?
“Ê, sao cô lại vứt đi luôn thế!”
Trần Vĩ vô thức bước lên hai bước, nhưng lập tức bị Dương Dương ôm chặt lấy chân.
【Rõ ràng con mới là con ruột của ba, vậy mà ba thà tin mấy trò ma mãnh của mẹ kế còn hơn tin con!】
【Mẹ kế nói đúng… lẽ ra con nên bị nhốt cùng mẹ ruột trong bệnh viện tâm thần!】
Hốc mắt Dương Dương ngập tràn nước mắt.
Dương Dương ngẩng cao đầu một cách cứng cỏi, cố gượng cười:
【Thôi vậy, để con gánh hết cũng được!】
【Chỉ cần ba và mẹ kế ở bên nhau yên ổn, con thế nào cũng không sao cả!】
Những lời lẽ “cao thượng” đầy tủi thân ấy, kết hợp với gương mặt sắp khóc của Dương Dương, đã khiến Trần Vĩ dừng lại.
Ánh mắt anh từ mơ hồ chuyển thành kiên định, vừa nắm tay Dương Dương định mở lời thì chuông điện thoại vang lên.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra, nét mặt dần trở nên kỳ lạ — giống như vừa thất vọng, lại vừa nhẹ nhõm.
Anh xoa đầu Dương Dương:
“Trần Giai Di, giả mãi cũng không thành thật được. Muốn người không biết, trừ khi đừng làm.”
Ném lại một câu vô thưởng vô phạt, anh khoanh tay đứng sang một bên, ai hỏi cũng không trả lời.
Năm phút sau, quản lý khu nhà xuất hiện ở cửa thang máy:
“Anh Trần, có người gửi cho chúng tôi một đoạn video hành hạ mèo,” ông ta nhìn quanh đám đông rồi lịch sự hỏi:
“Có liên quan đến người nhà anh. Anh có muốn tìm chỗ yên tĩnh để nói chuyện không?”
Trần Vĩ hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy gương mặt dính nước mắt của Dương Dương, anh dứt khoát lắc đầu:

