Mẹ chồng bận rộn dọn chén đũa, bố chồng ngồi ghế chủ vị đọc báo, hai anh trai thì cười nói bên cạnh.
Còn bên bàn ăn, hai người phụ nữ, dùng ánh mắt như đèn pin quét từ đầu đến chân tôi.

Bên trái là người mặc váy hoa thời thượng, tóc uốn xoăn, miệng cười tươi như hoa — chắc là chị cả Chu Tú Lệ.

Bên phải là người mặc sơ mi vải thô màu sặc sỡ, cằm hơi hếch, mặt đầy vẻ khó chịu — chính là chị hai Vương Cầm.

“Ồ, đây là em dâu thứ ba à? Cuối cùng cũng được gặp rồi.”

Chị cả lên tiếng trước, cười ngọt như mía lùi:

“Nghe người ta đồn ầm cả viện rồi, nói Lục Tranh nhà mình cưới được tiên nữ. Hôm nay nhìn thấy, đúng là danh bất hư truyền.

Chỉ là… xuất thân gia đình, có phải hơi bình thường quá không? Dù sao Lục Tranh nhà mình cũng là doanh trưởng mà.”

Tới rồi, màn chèn ép cổ điển.

Tôi còn chưa kịp đáp thì trong đầu đã nghe thấy Lục Tranh gào lên:

【Nói bậy! Gọi là “bình thường” cái gì? Giai cấp công nhân là vinh quang nhất! Bố mày còn là dân buôn lậu mà có tư cách nói vợ tao à?!】

Tôi suýt không nhịn được mà phì cười.

Tôi cầm tách trà, đến trước bố mẹ chồng, cúi người cung kính dâng trà.

Xong mới quay sang nhìn chị cả, khẽ mỉm cười:

“Chị nói đúng. Em xuất thân bình thường, sao sánh được với nhà chị, gia đình toàn trí thức.”

Nụ cười của Chu Tú Lệ càng rạng rỡ.

Tôi đổi giọng:

“Nhưng ba em vẫn luôn dạy rằng, xuất thân không quan trọng, điều quan trọng là tư tưởng và lập trường.

Nhà em không có gì nhiều, chỉ có tư tưởng vững chắc, gốc rễ đỏ, dòng máu cách mạng. Không giống một số người, ngoài mặt nói tiến bộ, sau lưng lại không biết đang buôn bán cái gì.

Anh Lục Tranh là anh hùng chiến đấu, vợ của anh ấy, quan trọng nhất là chính trị trong sạch. Đúng không chị cả?”

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “buôn bán”.

Mặt Chu Tú Lệ lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Tiếng lòng Lục Tranh:

【Quá chuẩn! Vợ tui đỉnh thiệt! Chọc chết nó luôn! Để xem nó còn dám chó sủa nữa không!】

Bề ngoài anh vẫn không biểu cảm, nhưng dưới gầm bàn, lặng lẽ giơ ngón cái với tôi.

Lúc này, chị hai Vương Cầm lạnh lùng hừ một tiếng:

“Miệng thì lanh lẹ đấy. Nhưng giỏi nói không bằng giỏi làm. Phụ nữ ấy mà, phải xem có biết lo toan cho gia đình, biết đẻ hay không. Em dâu à, em phải cố gắng lên nhé. Cả nhà họ Lục, trông chờ vào em để sinh con nối dõi đấy.”

Câu này mới thật độc.

Mượn gió bẻ măng, chỉ đích danh chuyện Lục Tranh “không được”.

Không khí trên bàn ăn bỗng trở nên căng thẳng và gượng gạo.

Nắm đấm của Lục Tranh lập tức siết chặt, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng của anh.

Trong lòng anh đang cháy rực lửa giận:

【Vương Cầm cái đồ ngu này! Cô ta biết cái quái gì?! Ông đây có “được” hay không mà cần cô ta chỉ tay năm ngón à?!】

【Tức chết đi được! Nếu bây giờ mình lật bàn luôn thì có dọa Lâm Vãn sợ không?】

Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên nắm đấm của anh dưới bàn.

Anh cứng người trong chốc lát, rồi từ từ thả lỏng bàn tay.

Tôi ngẩng đầu nhìn Vương Cầm, nở nụ cười càng ngọt hơn:

“Chị hai nói đúng lắm. Nhưng chuyện đó ấy mà, cũng phải tùy duyên, còn phải xem đàn ông có bản lĩnh hay không nữa. Em thì cũng muốn cố gắng thêm chút, nhưng mà… phải xem nhà em Lục Tranh có rảnh không đã.”

Tôi cố ý ngừng một nhịp, rồi quay sang nhìn Lục Tranh, trong mắt đầy vẻ u oán và làm nũng.

“Anh ấy tối qua… làm tới tận khuya, sáng nay lại dậy sớm đi tập thể dục, em mệt muốn rã cả người rồi. Về sau… anh tiết chế chút được không?”

Giọng tôi không to không nhỏ, vừa đủ để cả bàn ăn nghe thấy rành rọt.

Không khí lập tức… đông cứng.

Ba chồng tôi lật ngược cả tờ báo.

Mẹ chồng đánh rơi luôn đũa xuống đất.

Hai ông anh chồng thì mặt mũi biến sắc như gặp ma.

Chu Tú Lệ với Vương Cầm thì há hốc miệng, cằm suýt chạm đất.

Còn bên cạnh tôi, Lục Tranh — gương mặt anh tuấn của anh, từ tai đỏ tới cổ, rồi lan ra cả mặt, cuối cùng đỏ ửng như gan heo luộc.

Tiếng lòng của anh không còn là gào thét — mà là nổ bom nguyên tử:

【WTF WTF WTF!!! Cô ấy đang nói cái gì vậy trời!!! Tối qua mình có làm gì đâu!!!】

【Chết rồi chết rồi! Sự trong sạch của mình… bay theo gió!】

【Không đúng… cô ấy đang giúp mình minh oan? Cô ấy đang ngầm nói với mọi người là mình “rất được”?】

【Hu hu hu vợ tôi tốt quá đi mất! Cô ấy vì danh tiếng của tôi mà không màng đến sự trong sạch của bản thân! Cả đời này tôi chỉ lấy cô ấy! À không, lấy rồi…】

Tôi cố nhịn cười, dưới gầm bàn dùng đầu ngón tay khẽ ngoắc vào lòng bàn tay anh.

Nhìn dáng vẻ anh ấy muốn giải thích mà không dám, muốn xấu hổ mà vẫn phải cố giữ khí chất người chủ gia đình, tôi chợt thấy… cuộc hôn nhân quân đội này, hình như… cũng thú vị phết.

Đúng lúc đó, loa phát thanh trong đại viện đột ngột vang lên — là tiếng còi tập hợp khẩn cấp.

Lục Tranh “phụt” một cái bật dậy:

“Đơn vị có nhiệm vụ, anh phải lập tức quay về.”