Thực tập sinh phải lòng vị hôn phu tổng tài của tôi, ngay tại lễ kỷ niệm của tập đoàn, cô ta đứng trước toàn thể nhân viên, hướng về tôi tuyên chiến:
“Cô Chung, tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô để giành lấy anh Chu Tùng Cẩn!”
Hội trường lập tức xôn xao.
Vị hôn phu của tôi – Chu Tùng Cẩn – trong mắt thoáng hiện lên sự tán thưởng.
Kiếp trước, tôi từng khuyên cô ta đừng làm người thứ ba. Cô ta lại dùng cách nhảy lầu để ép buộc mọi chuyện.
“Cô Chung, ngoài xuất thân ra, cô có gì xứng với Tổng Giám đốc Chu?”
“Tôi yêu anh ấy không phải vì tiền. Dù có là kẻ thứ ba, thì cũng là tình yêu chân thành!”
Chu Tùng Cẩn thậm chí còn chỉ thẳng vào mặt tôi, giận dữ mắng:
“Cô ấy yêu một người thì có gì sai? Đừng dùng tư tưởng dơ bẩn của cô để bôi nhọ tình yêu thuần khiết!”
Cứ thế, tôi bị cặp đôi cặn bã đẩy xuống từ sân thượng.
Sau khi tôi chết, thực tập sinh dựa vào hình tượng đáng thương để trở thành hiện tượng mạng truyền cảm hứng: “Dù cô ấy đã chết, nhưng tổn thương mà cô ấy gây ra cho tôi sẽ không biến mất. Nhưng tôi sẽ sống mạnh mẽ hơn nữa!”
Còn ba mẹ tôi, vì muốn báo thù cho tôi, đã kéo theo cả gia đình vị hôn phu rơi vào cảnh diệt vong.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi quay về đúng ngày hôm đó — ngày mà thực tập sinh nói muốn cạnh tranh công bằng với tôi.
Chương 1
Khi tôi sống lại, Thẩm Thiên Lê đang đứng trên sân khấu tuyên chiến với tôi.
“Cô Chung! Tôi muốn cạnh tranh công bằng với cô để giành lấy anh Chu Tùng Cẩn!”
Cô ta nắm chặt micro đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Giọng nói run rẩy như dốc hết can đảm, nhưng lại vang vọng rõ ràng khắp mọi ngóc ngách của lễ kỷ niệm.
Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía cô gái đang ngẩng đầu kiêu hãnh ấy — người đang mặc bộ đồ rẻ tiền không vừa người.
“Trời đất…”
“Cô ta điên rồi à? Thực tập sinh mà cũng dám giành người với cô Chung sao?”
“Vị hôn thê của Tổng Giám đốc Chu là Chung Lệnh Gia đấy! Cô ta là cái thá gì?”
“Nhưng mà… dũng cảm thật đấy! Vì tình yêu mà bất chấp tất cả, giống hệt nữ chính phim ngôn tình…”
Tiếng bàn tán vo ve vang lên bên tai tôi như bầy ruồi nhặng.
Tôi cảm nhận được cơ thể người đàn ông bên cạnh thoáng cứng lại.
Không phải vì tức giận, mà là… phấn khích.
Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn vị hôn phu của mình – Chu Tùng Cẩn.
Trong đáy mắt sâu thẳm kia, hiện lên một tia tán thưởng không kịp che giấu. Anh ta nhìn Thẩm Thiên Lê, như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật phá cách đầy sức sống.
Ha.
Quá quen thuộc rồi.
Kiếp trước, chính khoảnh khắc này, cuộc đời tôi bị xé nát hoàn toàn.
Hồi đó tôi nói gì nhỉ?
À đúng rồi, tôi đã nói với Thẩm Thiên Lê: “Cô Thẩm, cô còn trẻ, đừng lún quá sâu. Làm người thứ ba không phải là điều đáng tự hào.”
Tôi cố giữ phong thái của một tiểu thư danh giá, dùng lý lẽ để thuyết phục cô ta.
Kết quả thì sao?
Cô ta đáp lại tôi bằng một bài diễn văn “tình yêu không có tội” đầy kích động.
Chu Tùng Cẩn chỉ trích tôi “tư tưởng bẩn thỉu”.
Cô ta dùng việc nhảy lầu để ép hôn, cuối cùng lại là người đẩy tôi rơi xuống sân thượng mà chết.
Sau khi tôi chết, cô ta dựa vào hình tượng “nạn nhân” để trở thành hot girl mạng, lên livestream khóc thút thít: “Dù cô ấy đã chết, nhưng tổn thương mà cô ấy gây ra cho tôi sẽ mãi không biến mất.”
Còn ba mẹ tôi, vì muốn đòi lại công bằng cho tôi, cuối cùng cùng nhà họ Chu đồng loạt lao xuống vực diệt vong.
Hận ý ăn sâu tận xương như dây leo độc cuốn chặt lấy tim tôi, khiến tôi gần như nghẹt thở.
Nhưng lần này, tôi sẽ không lặp lại vết xe đổ.
Tôi đã quay về điểm bắt đầu của địa ngục.
Ông trời cho tôi một cơ hội sống lại.
Tốt. Rất tốt.
Lần này, tôi sẽ để cặp đôi cặn bã các người chứng kiến tận mắt —
Làm sao để biến bản tình ca “tình yêu đích thực” mà các người ca tụng, thành khúc bi ai kết thúc trong thân bại danh liệt!
Dưới sân khấu, tiếng xôn xao vẫn không ngừng vang lên.
Ánh mắt của tất cả mọi người như đèn pha, quét qua lại giữa ba chúng tôi.
Dường như ánh nhìn tán thưởng của Chu Tùng Cẩn đã tiếp thêm dũng khí cho Thẩm Thiên Lê, cô ta ưỡn ngực cao hơn, mang theo một loại kiêu ngạo kiểu “liệt sĩ vì tình yêu”, lặp lại một lần nữa, giọng nói càng thêm kiên định:
“Cô Chung, ngoài xuất thân ra, cô còn gì xứng với Tổng Giám đốc Chu?”
“Tôi yêu anh ấy chưa từng vì tiền! Dù có bị chửi là tiểu tam, thì cũng là tình yêu chân thành!”
Lời vừa dứt, hội trường lại nổ tung.
“Hô! Tự tin ghê ta?”
“Không vì tiền? Ai mà tin? Cô ta không biết tài sản của Tổng Giám đốc Chu mấy trăm triệu à?”
“Nhưng mà… nghe có vẻ chân thành thật. Biết đâu là yêu thật thì sao?”
Chu Tùng Cẩn hơi cau mày.
Nhưng sự khó chịu đó không phải nhắm vào những lời kinh thiên động địa của Thẩm Thiên Lê, mà là hướng về phía tôi — trong ánh mắt ấy, có một tia khó nhận ra là thúc giục… và cảnh cáo.
Anh ta đang cảnh cáo tôi — đừng làm Thẩm Thiên Lê mất mặt trước công chúng.
Kiếp trước, chính ánh mắt này đã đâm trúng tôi, khiến tôi mất hết bình tĩnh.
Còn bây giờ?
Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng khuôn mặt lại nở một nụ cười hoàn hảo, thậm chí còn mang theo chút khoan dung và thương hại.
Tôi bước lên một bước, tao nhã lấy chiếc micro thứ hai từ tay MC đang sững sờ.
Động tác không nhanh không chậm.
Cả hội trường nín thở.
Bao gồm cả Chu Tùng Cẩn — anh ta rõ ràng cũng không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.
Tôi nhìn Thẩm Thiên Lê, ánh mắt bình thản. Giọng nói qua micro vang lên rõ ràng, mang theo chút mỏi mệt và buông bỏ vừa phải:
“Cô Thẩm.”
Tôi dừng một nhịp, thành công thu hút toàn bộ sự chú ý.
“Cô nói đúng.”
“Tình yêu đúng là không nên bị ràng buộc bởi thân phận hay địa vị.”
Thẩm Thiên Lê khựng lại, đáy mắt thoáng qua chút bối rối.
Chu Tùng Cẩn cũng sững người, ánh mắt nhìn tôi dần chuyển sang dò xét.
Tôi hơi nghiêng người, đối mặt với cả khán phòng đông nghịt phía dưới, nâng cao giọng để ai cũng có thể nghe thấy:
“Nếu cô và Tùng Cẩn là… tình yêu đích thực.”
Khi thốt ra hai chữ “tình yêu”, giọng tôi nhẹ như lông vũ, nhưng lại chứa đầy châm chọc.
“Vậy thì tôi sẵn sàng rút lui.”
Cả khán phòng lập tức im phăng phắc.
Tôi thậm chí nghe được tiếng ai đó hít sâu một hơi.
Tôi xoay người lại, lần đầu tiên nhìn thẳng vào mặt Chu Tùng Cẩn.
Sự tán thưởng trong mắt anh ta sớm đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh ngạc không dám tin… xen lẫn với tức giận vì bị xúc phạm.
Anh ta không thể chấp nhận việc tôi lại “dễ dàng” từ bỏ anh ta, từ bỏ vị trí phu nhân nhà họ Chu như vậy.
Tôi đối diện với ánh nhìn phức tạp của anh ta, từng chữ từng chữ, nói thật rõ ràng:
“Tôi, Chung Lệnh Gia, tại đây tuyên bố — hủy bỏ hôn ước với Chu Tùng Cẩn.”
“Chúc phúc cho hai người.”
Khóe môi tôi cong lên một nụ cười nhạt.
“Chúc hai người, trăm năm hạnh phúc.”
Ầm——!
Cả hội trường nổ tung!
“Hủy… hủy hôn?! Cô Chung tuyên bố hủy hôn ngay tại chỗ?!”
“Trời má! Tình tiết gì đây?!”
“Tổng Giám đốc Chu… bị đá rồi?!”
“Cô Chung ngầu thật đấy! Loại tra nam tiện nữ như vậy, bỏ đi là đúng!”
“Nhưng mà… Tổng Giám đốc Chu anh ấy…” Có người nhìn về phía Chu Tùng Cẩn, ánh mắt đầy phức tạp.
Sắc mặt Chu Tùng Cẩn, ngay khi tôi nói ra hai chữ “hủy hôn”, lập tức tối sầm đến mức nhỏ được nước.
Anh ta đã quen với việc khống chế mọi thứ, quen với việc tôi xoay quanh anh ta, sao có thể chấp nhận được sự “sỉ nhục công khai” này?
Đặc biệt là — sự “sỉ nhục” này lại đến từ tôi, người mà anh ta vẫn luôn tin là yêu anh ta tha thiết, tuyệt đối không thể rời bỏ.
Thẩm Thiên Lê cũng choáng váng.

