Tôi bị thực tập sinh mới bóc phốt trên mạng, nói công ty ép nhân viên dùng kỳ nghỉ để đi team building.

Chẳng ai muốn phải lặn lội đường xa ra đảo, giả vờ thân thiết với đồng nghiệp.

Nhưng dân mạng đâu có biết truyền thống team building của công ty tôi là gì.

Mỗi năm, công ty bao trọn một khu nghỉ dưỡng 5 sao, chi phí tất cả đều do công ty chi trả, được mang theo người thân, còn được thêm ba ngày nghỉ phép có lương. Ngân sách trung bình cho mỗi người là 3 vạn.

Cả mạng xã hội đều đang chửi tôi là “tư bản máu lạnh”, vậy thì tôi chiều lòng họ luôn, trực tiếp ra thông báo:

“Để lắng nghe tiếng nói của nhân viên, tôn trọng thời gian cá nhân, năm nay công ty sẽ hủy chuyến du lịch team building, thay vào đó mỗi người được nhận trợ cấp tự do du lịch 500 tệ.”

Thông báo vừa đưa ra, cả công ty náo loạn. Nhân viên cũ ùn ùn kéo đến phòng làm việc của tôi, năn nỉ tôi trả lại nắng vàng và bãi biển Tam Á.

Tôi và chị Trần – giám đốc hành chính – đã chốt xong phương án team building năm nay.

“Giám đốc Thẩm, chốt chỗ này nhé? Hòn đảo sáu sao ở Maldives, all-inclusive.” Giọng chị Trần đầy hưng phấn.

Tôi gật đầu hài lòng.

Năm xưa, trong một căn phòng trọ chưa đến 50 mét vuông, tôi từng hứa với anh em: “Sẽ có một ngày, tôi dẫn mọi người đến nơi đẹp nhất thế giới để ăn mừng.”

Tôi đã ghi nhớ lời hứa đó suốt bao nhiêu năm.

Tôi nói với chị Trần: “Ngân sách 3 vạn một người, không được cắt xén. Ngoài ra, mỗi người tham gia phải được thêm ba ngày nghỉ phép có lương – nhất định phải có lương!”

Chị Trần cười, gập máy tính bảng lại: “Thông báo này mà đưa ra, chắc nhóm chat nội bộ nổ tung mất.”

Quả nhiên, vừa gửi vào nhóm hơn 400 người, lập tức bị càn quét bởi emoji ăn mừng và sticker hú hét.

Anh Vương bên bộ phận kỹ thuật đăng ảnh gia đình: “Tuyệt vời! Năm ngoái đã hứa đưa con gái đi xem rùa biển, lần này thành hiện thực rồi!”

Hai vợ chồng mới cưới bên marketing thì đang bàn nhau có nên tranh thủ hưởng tuần trăng mật luôn không.

Cả công ty rộn ràng như ăn Tết.

Tôi nhìn màn hình điện thoại không ngừng nhảy lên những dòng cảm ơn, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu.

Nhưng rồi, một câu nói đầy gai góc bất ngờ xuất hiện.

Là từ thực tập sinh mới – Triệu Hề Hề.

Cô ta gửi một video đang hot trên mạng về chủ đề “team building vô nghĩa”, kèm một câu nhẹ bẫng:

“Không thể nào đâu, bây giờ mà vẫn còn công ty ép nhân viên đi du lịch à? Tôi thà nằm nhà còn hơn.”

Không khí náo nhiệt trong nhóm lập tức đông cứng lại.

Anh Trương – trưởng bộ phận của cô ta – lập tức đứng ra xoa dịu:

“Tiểu Hề em không biết rồi. Team building của công ty mình là phúc lợi đỉnh cao đó, không đi là thiệt lắm luôn!”

Một đồng nghiệp khác cũng chen vào, giọng đầy mỉa mai:
“Chuẩn, có người muốn đi mà còn không có cửa ấy chứ.”

Triệu Hề Hề đáp lại ngay bằng icon trợn mắt:

“Không đi. Không hứng thú. Không muốn phí thời gian đóng kịch với đồng nghiệp lạ hoắc.”

“Sếp mà có tiền vậy thì chi bằng phát thẳng tiền mặt luôn cho nhanh.”

Những lời này khiến cả nhóm chat im bặt.

Vài nhân viên cũ vừa rồi còn hào hứng gửi tin nhắn, giờ lặng lẽ thu hồi lại.

Tôi thậm chí thấy vài cái avatar ẩn danh, lén bấm thích câu của Triệu Hề Hề, rồi vài giây sau lại gỡ đi ngay.

Buổi chiều, có người gõ cửa phòng làm việc của tôi.

Là Triệu Hề Hề.

Cô ta mang dép thời thượng, tay cầm ly trà sữa, vẻ mặt không có chút gì gọi là ngại ngùng khi đối mặt với sếp lớn.

“Giám đốc Thẩm, nói chuyện chút nhé?” – Cô ta ngẩng cằm, tự nhiên ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi.

“Em thấy mấy cái team building công ty làm, lỗi thời lắm rồi. Giới trẻ tụi em bây giờ là phải tách biệt công việc với đời sống cá nhân. Anh bỏ đống tiền ra gom tụi em lại, còn phải gượng cười, mệt chết đi được.”

Cô ta nhìn tôi đầy tự tin:

“Đó là kiểu tiêu hao cảm xúc, anh hiểu không? Chi bằng phát tiền luôn đi, đôi bên đều vui vẻ, ai cũng có lợi.”

Tôi nhìn biểu cảm kiểu “để em dạy anh cách quản lý nhân sự” của cô ta, vừa thấy buồn cười vừa thấy vô lý.

“Team building của công ty là chuyến du lịch vinh danh dành cho những nhân viên xuất sắc. Đó là sự công nhận tập thể, chứ không phải kiểu phúc lợi đem ra mặc cả như ở chợ.”