Nhưng giờ khắc này, ta cũng chỉ là một người mẫu thân hiền lương độ lượng, biết khoan dung tha thứ cho lỗi lầm con trẻ.

“Hôm nay là nhi tử hồ đồ, chỉ nghe phụ thân nói người vào cung vì con mà cầu chỉ, nhất thời lòng loạn, ngôn hành thất thố, mong mẫu thân rộng lòng tha thứ.”

Ta khẽ lắc đầu, vẫn giữ nét hiền hậu ôn nhu, nói rằng:

“Là mẫu thân ngày thường quá mức hẹp hòi, chỉ biết nghĩ cho mặt mũi hoàng gia, quên mất cảm tình huynh đệ ruột thịt giữa con và Văn Hạm.”

“Giờ đây, kỳ thi xuân sắp đến, con có học vấn trong mình, việc đỗ đạt công danh mới là chính đạo.

Con là nhi tử của ta – Quận chúa Kiều thị – thì không cần dựa vào bóng tổ tông, vẫn có thể một mình gây dựng nên cơ nghiệp, xứng đáng là cốt nhục của Kiều Tịch này.”

Bị ta lấy lời lẽ chính khí lấp miệng như thế, Tống Văn Chu đương nhiên không còn mặt mũi để nói thêm gì nữa.

Lẽ nào hắn lại dám vạch trần bản tâm thật sự, rằng bản thân từ đầu chí cuối chỉ muốn lợi dụng mẫu thân để lên ngôi,

vừa làm người nhân hậu, lại vừa muốn chiếm trọn vinh hoa thế tử, người đời gọi là “vừa ăn cướp vừa la làng”?

“Lời mẫu thân dạy chí phải.”

Nhìn bộ dạng bị ta ép đến cứng họng của hắn, ta chỉ cảm thấy lòng sảng khoái.

“Còn điều gì khác sao?”

Tống Văn Chu cung kính hành lễ, đáp:

“Quả thực có một chuyện, cần mẫu thân bận tâm.”

Nói xong, hắn bỗng lộ ra dáng vẻ thẹn thùng.

Trong lòng ta liền hiểu, lại là một chuyện khác có thể lấy mạng ta.

“Nhi tử có một việc, mong mẫu thân định đoạt giúp.”

Ta mỉm cười dịu dàng, ra hiệu cho hắn cứ nói tiếp.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn liền từ trong tay áo lấy ra một cây trâm ngọc Hòa Điền chạm trổ tinh xảo.

Trâm ngọc ôn nhuận, nét điêu khắc tinh tế, hình dáng thanh nhã, đúng là vật ưa chuộng trong mắt các thiếu nữ, tuyệt chẳng phải hàng tầm thường.

“Mẫu thân xem thử cây trâm này, có hợp mắt người chăng?”

Ta cầm lấy trâm, nâng niu xoay nhẹ trong tay, rồi nhẹ giọng hỏi:

“Văn Chu, con đã để ý đến thiên kim nhà nào rồi phải chăng?”

Hắn hạ mắt mỉm cười nhạt, giọng điệu thong dong:
“Mẫu thân nói đùa rồi. Chẳng qua là đường muội Triều Dương, con gái dưới gối cô mẫu Thục Phi, sắp đến ngày cập kê, đây là lễ cập kê nhi tử chuẩn bị, chỉ không biết nữ nhi gia có vừa ý hay không, nên mới mạo muội nhờ mẫu thân giúp định đoạt.”

Ta nhìn cây trâm trong tay, trong lòng không khỏi cười lạnh.

Kiếp trước cũng là như thế, hắn giả vờ ngây ngô mang trâm tới hỏi ta ý kiến.

Khi ta hỏi có phải hắn để ý đến Văn Huệ công chúa hay không, hắn liền thản nhiên nói chỉ là tình huynh muội.

Thế nhưng sau lưng lại sai tiểu đồng nhiều lần đến trước mặt ta, bóng gió nhắc tới những việc hắn vì Triều Dương mà bỏ tâm sức.

Lấy thân phận đích thứ tử của phủ Ninh Viễn Hầu mà muốn cầu thân công chúa, vốn dĩ đã không đủ tư cách.

Huống chi triều ta xưa nay chưa từng có lệ phò mã không được nhập sĩ.

Huống hồ, Thục Phi hiện là sủng phi đương triều.

Văn Huệ công chúa dưới gối nàng, há lại là thứ tước vị suy vi như phủ Ninh Viễn Hầu có thể với cao?

Ta làm ra vẻ khó xử.

“Từ nay về sau con chớ nên gọi Thục Phi nương nương là cô mẫu nữa. Khi nàng nhập cung năm xưa đã đoạn tuyệt quan hệ với Hầu phủ, nay lại đang được sủng ái, những lời như vậy nếu để nàng nghe thấy, e rằng sẽ không vui.”

Tống Văn Chu không ngờ ta lại nói như thế, chứ không thuận theo ý hắn mà hỏi có phải hắn động lòng với Triều Dương hay không, sắc mặt lập tức có phần khó coi.

“Mẫu thân quá lời rồi. Thục Phi nương nương chẳng qua là nhất thời giận dỗi phụ thân, người một nhà thì có thể có hiềm khích gì lớn chứ?”

Ta phất tay, trả lại cây trâm cho hắn.

“Lễ vật này quả thật tinh xảo, dùng làm lễ huynh muội cũng không quá phô trương.”

Ta mỉm cười nhìn hắn, cố ý nhấn mạnh bốn chữ huynh muội chi lễ.

Quả nhiên, dáng vẻ người nhạt như cúc kia trong chốc lát đã khó giữ, chỉ đành vội vàng hành lễ cáo lui.

Đợi hắn rời đi, Lục Châu có phần không hiểu, bèn hỏi ta:

“Nhị thiếu gia thích Văn Huệ công chúa, quận chúa sao lại không giúp người ấy?”

“Vì sao ta phải giúp hắn?”

Lục Châu ngơ ngác:
“Nhưng người là mẫu thân của nhị thiếu gia mà!”

“Ai quy định rằng làm mẫu thân thì nhất định phải giúp con?”

Lục Châu nhất thời chưa kịp phản ứng, ta khoát tay, ra hiệu chuẩn bị tháo trang sức rửa mặt.

“Sáng nay ngươi còn chưa nhìn ra sao? Nhị thiếu gia nhà ngươi là người có chí lớn, hắn không tranh không đoạt, chỉ mong gia đình hòa thuận, ta làm mẫu thân há có thể trái lại tâm nguyện của hắn?”

“À đúng rồi, gần đây tam tiểu thư đang làm gì?”

Nghe vậy, Lục Châu lập tức có chuyện để nói:

“Tam tiểu thư dạo này bị Trắc phu nhân quản thúc học lễ nghi, còn mời cả lão ma ma trong cung tới, xem ra là dụng tâm không ít.”

Ta nghe xong chỉ khẽ cười.

Kiếp trước, Tống Văn Chu từng than thở rằng hắn ghen tị vì sao mình không sinh ra từ bụng Trắc phu nhân.

Trắc phu nhân, cùng với tam tiểu thư do nàng dạy dỗ, từ trên xuống dưới đều là một kiểu người nhạt như cúc.

Chỉ riêng mẫu thân hắn lại bị gán cho cái danh tham danh trục lợi.

Thật nực cười. Một trắc phu nhân, nói cho cùng cũng chỉ là thân phận thiếp thất.