“Nam Thần được điểm tuyệt đối.”
“Sáu môn, đều là điểm tuyệt đối!”
Chương 3
Điểm tuyệt đối?
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Lời của cô chủ nhiệm như một cú đấm mạnh, đập nát toàn bộ dũng khí mà tôi tích góp được kể từ sau khi trọng sinh.
Chẳng lẽ Chu Nam Thần không phải là người đã chép bài tôi?
Không, chuyện đó không thể nào!
Tôi mặc kệ cô chủ nhiệm ngăn cản, vội vàng lật tung chồng bài thi trước mặt.
Khi nhìn thấy bài làm của Chu Nam Thần, tôi suýt nữa đứng không vững.
Quá trình tính toán của cậu ta giống hệt những bước tôi cố tình làm sai.
Ngay cả ký hiệu tôi viết thêm lúc suy nghĩ bên lề đề bài, cũng không sai một nét, nhưng đáp án cuối cùng của cậu ta lại đúng!
Chu Nam Thần rốt cuộc biết đúng đáp án bằng cách nào?!
“Dạo này Nam Thần tiến bộ thật, nghe nói mẹ cậu ấy chi đậm để mời gia sư.”
Cô chủ nhiệm tưởng tôi bị đả kích, vẫn đang cố trấn an.
Đầu tôi trống rỗng, những gì cô nói sau đó tôi chẳng nhớ nổi một câu.
Tôi chỉ nhớ, lúc trở lại lớp, tin Chu Nam Thần đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi thử đã lan khắp toàn trường.
Trong lớp, Ngô Mặc Uyển ngượng ngùng khoác tay Chu Nam Thần.
“Nam Thần, cậu đã đẹp trai lại còn học giỏi, mấy ông con trai khác phải sống sao đây?”
Thấy tôi bước vào, đám đàn em của Chu Nam Thần liếc tôi một cái đầy khinh khỉnh.
“Nói chuẩn đấy! Nam Thần của bọn tôi là nhờ nỗ lực mà giành được hạng nhất, đâu như ai kia, chưa thi đã tự nhận mình là thủ khoa, kết quả thi thử được đúng quả trứng vịt, đúng là trò cười!”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi không buồn để ý đến những lời mỉa mai, lặng lẽ đi vòng qua họ, trở lại chỗ ngồi.
Tiết học này là Toán, thầy giáo vừa bước vào lớp, tôi đã giơ tay phát biểu.
“Nghe nói bạn Chu Nam Thần đạt điểm tuyệt đối, hay là mời bạn ấy lên phân tích bài cho cả lớp.”
Thầy giáo có vẻ hứng thú với đề nghị của tôi, liền hỏi ý kiến Chu Nam Thần.
Nhưng cậu ta không trả lời ngay mà quay đầu nhìn Ngô Mặc Uyển phía sau tôi.
“Tạ Khiêm, cậu thôi làm loạn được chưa! Dù có ghen tỵ với điểm của Nam Thần thì cũng đừng gây rối trong lớp học!”
Ngô Mặc Uyển sốt sắng bênh vực Chu Nam Thần, và trong khoảnh khắc đó tôi bỗng hiểu ra — cô ta chắc chắn biết điều gì đó!
Tôi cúi đầu cười khẽ:
“Phân tích của giáo viên thường thiên về lý thuyết, còn cách nghĩ của học sinh thì dễ tiếp cận hơn. Sao thế, Chu Nam Thần được điểm tuyệt đối mà không biết giải thích à? Hay là điểm đó chép từ đâu ra, nên mới không nói nổi?”
Chu Nam Thần nghe xong, lập tức đứng bật dậy.
“Nếu bạn Tạ Khiêm muốn nghe, vậy thì tôi sẽ giảng!”
Cậu ta trao cho Ngô Mặc Uyển ánh mắt trấn an, rồi bình tĩnh bước lên bục, bắt đầu giảng bài từ câu đầu tiên.
Tôi cắn móng tay, càng nghe càng rùng mình.
Cách giải của cậu ta giống hệt tôi!
Đặc biệt là câu cuối cùng, theo kiến thức THPT thì nên dùng dạng chia nhóm để giải chuỗi.
Nhưng vì kiếp trước tôi từng tự học toán cao cấp, tôi đã dùng xác suất cổ điển để tính.
Chẳng lẽ Chu Nam Thần cũng học trước chương trình đại học?
Tiếng chuông hết tiết vang lên, cả lớp đồng loạt vỗ tay, thầy giáo Toán cười tươi không ngậm miệng được.
Tôi thất thần bước lên sân thượng, ngửa mặt khóc lớn.
“Cậu còn mặt mũi mà khóc à!”
Tôi quay đầu lại, là Ngô Mặc Uyển.
“Hồi nãy ở trong lớp cậu định làm Nam Thần mất mặt đúng không! Tạ Khiêm, cậu đúng là ác độc! Tôi thật hối hận vì từng yêu cậu!”
Tôi lau nước mắt, cười giễu:
“Nếu hối hận thì chia tay đi!”
Tôi đã hoàn toàn thất vọng về cô ấy, không muốn dính dáng gì thêm.
“Cậu lại bắt đầu giở trò! Tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi và Nam Thần chỉ là diễn CP! Sao cậu không chịu hiểu cho tôi?”
“Bây giờ cậu quay về lớp, xin lỗi Nam Thần trước mặt mọi người, tôi sẽ không chia tay!”
“Ngô Mặc Uyển, tôi không đùa đâu. Tôi sẽ không thi đại học nữa, mai tôi sẽ xin nghỉ học!”
Ngô Mặc Uyển sững người, sau đó cười như nghe được chuyện cười lớn nhất thế kỷ.
“Không phải cậu nói sẽ làm thủ khoa, giành tiền thưởng lo viện phí cho mẹ cậu sao?”
“Không thi đại học, mẹ cậu phải làm sao? Trông chờ ông bố bán cá ở chợ à? Đợi đến lúc cải muối lên men chắc?”
Tôi chỉ cười nhạt.