18
Thật lòng mà nói, đôi khi tôi thực sự không hiểu nổi Thịnh Dực đang nghĩ gì.
Như lúc này, khi anh đối diện với tôi, giây trước còn cứng rắn, giây sau đã dịu xuống.
Tôi gạt tay anh ra: “Tôi không có ý muốn quản anh…”
“Vậy em dám nói, khi nhìn thấy chiếc váy ngủ này, trong lòng em hoàn toàn không có chút dao động nào không?”
Thịnh Dực như nhìn thấu tâm can tôi, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt pha lẫn giữa sự dò xét và kiêu ngạo.
Tôi không phủ nhận rằng khi thấy chiếc váy đó, lòng tôi đã dậy sóng.
Nhưng điều đó thì sao chứ? Tôi không thể phát điên, bởi vì đây là lựa chọn của chính tôi.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi, tại sao lúc nào cũng hỏi những câu trẻ con thế?”
Anh ta bật ra một tiếng chửi thề, lùi lại, đá mạnh chiếc ghế sofa bên cạnh, khuôn mặt đầy sự tức giận không che giấu nổi.
“Ngôn Chi Doanh, em bày đặt cái gì chứ? Chẳng phải em chỉ hơn tôi có một tháng sao? Từ nhỏ đến lớn, em lúc nào cũng làm ra vẻ trưởng thành, mệt không hả?!”
Có mệt không? Có lẽ vậy.
Ngày bố tôi phá sản và nhảy lầu, trời đổ mưa như trút.
Mẹ tôi thất thần đứng trước cửa lớp học, khẩn thiết xin giáo viên cho tôi nghỉ học.
Khi đó, tôi đang bị giáo viên phạt đứng, lý do là vì Thịnh Dực đùa cợt tôi, và đúng lúc đó giáo viên quay lại bắt gặp tôi giáng cho anh ta một cú đấm trời giáng.
“Một đứa con gái, chẳng biết liêm sỉ là gì.”
Tôi? Tôi phạm phải lỗi lầm gì lớn đến mức phải nhận câu nhận xét đó? Còn phải đứng phạt trước mặt mọi người.
Thật ra, điều đó không là gì so với cảnh tượng mẹ tôi phải chứng kiến khi bước vào lớp học. Một đứa con gái gây thất vọng tràn trề.
Ngày hôm đó là ngày đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Đó là ngày mẹ tôi ngất đi vì nỗi đau mất chồng và nỗi thất vọng về tôi.
Có lẽ từ ngày đó, tôi đã luôn muốn trưởng thành thật nhanh để san sẻ gánh nặng với mẹ. Và cũng từ đó, tôi dần dần học cách giả vờ trưởng thành.
Tôi nuốt xuống cảm giác chua xót nghẹn ngào trong cổ họng, đẩy Thịnh Dực ra: “Đừng nói nữa. Tôi về căn hộ của tôi sống, đỡ phải cãi nhau mãi.”
“Không được đi.”
Thịnh Dực siết lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức đau điếng.
“Tôi ghét nhất là em cứ giữ mọi thứ trong lòng. Em không vui thì nói ra, không thì đánh tôi cũng được. Sao cứ phải trốn tránh để giải quyết vấn đề?”
“Anh còn đưa phụ nữ về nhà, lại bảo muốn đưa ai thì đưa. Tôi còn nói được gì nữa?”
“Vậy em có để ý không?!”
Đôi mắt Thịnh Dực đỏ ngầu, giọng nói khàn đặc: “Em chỉ cần nói em để ý, tôi sẽ không bao giờ dính dáng đến bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa.”
Khoảnh khắc đó, tôi do dự. Tôi thật sự đang cân nhắc những lời anh ta nói!
Đinh đoong—
Đinh đoong, đinh đoong. Có người bấm chuông cửa.
19
Tôi điều chỉnh lại hơi thở, cố giữ vẻ mặt bình thường rồi ra mở cửa.
Là mẹ tôi. Bà đứng ở cửa, tay xách mấy túi thịt xông khói: “Sao lâu vậy mới ra mở cửa?”
“À, vừa nãy con không để ý nghe.”
“A Dực đâu?”
Vừa vào nhà, điều đầu tiên mẹ làm là tìm Thịnh Dực. Không biết còn tưởng anh ta mới là con ruột của bà.
“Mẹ, con đây mà.”
Thịnh Dực bước tới, nhận lấy túi thịt từ tay mẹ tôi, bắt đầu màn diễn xuất.
“Tuyệt quá mẹ! Con thèm thịt xông khói lâu rồi. Cảm ơn mẹ nhé!”
Hừ. Vừa rồi còn làm bộ đau khổ, giận dữ với tôi, mẹ tôi vừa đến liền lập tức thay đổi thành bộ mặt hiền lành, dễ mến.
Chả trách mẹ tôi cứ một mực tin rằng anh ta là định mệnh của tôi.
Tôi suýt chút nữa bị anh ta lừa, đúng là diễn viên đoạt giải Ảnh đế.
Mẹ tôi cười tươi, nhưng khi bước vào phòng, thấy vali của tôi thì nụ cười lập tức đông cứng.
“Chuyện này là sao, A Doanh? Con định…?”
Chưa kịp để tôi trả lời, Thịnh Dực đã nhanh nhảu giúp tôi treo lại quần áo vào tủ: “Cô ấy đi công tác vừa về, còn chưa kịp dọn dẹp.”
“Ồ… Con xem A Dực tốt chưa kìa, ngay cả quần áo công tác của con cũng để nó thu dọn giúp. Con ấy, con…”
Tôi thật sự cạn lời, như nuốt phải cục đắng mà không nói ra được, chỉ có thể cười gượng đồng tình với mẹ.
Việc này tôi có thể nhịn, nhưng điều không ngờ là mẹ tôi quyết định ở lại qua đêm, nghĩa là tôi bắt buộc phải cùng Thịnh Dực ở chung một phòng.
Thịnh Dực ôm gối, đứng ở mép giường: “Nếu em không muốn, tôi đi nói với mẹ.”
“Anh quay lại đây!”
Tôi vội kéo anh ta lại, thực sự chịu thua rồi.
Thịnh Dực hài lòng nằm xuống, nghiêng người nhìn tôi: “Thế mới đúng, biết thời thế mới là anh hùng.”
Tôi chẳng buồn đôi co với anh ta nữa, kéo chăn qua, tắt đèn, nhắm mắt ngủ.
Nhưng có người nhất định không chịu để yên. Thịnh Dực khẽ thổi vào tai tôi, khiến tôi ngứa ngáy không chịu nổi.
“Nam nữ ở chung một phòng, không xảy ra chút gì thì làm sao một người tràn đầy sức sống như tôi ngủ được?”
Tôi quay lại, đưa tay định nhéo vào thịt đùi anh ta, nhưng chưa kịp thì anh đã nhanh chóng giữ lấy tay tôi.
“Ngôn Chi Doanh, em thật ác, nhắm thẳng chỗ hiểm mà nhéo.”
“Anh bị bệnh à? Tôi chỉ định nhéo đùi thôi.”
“Đừng giải thích.”
Trong chăn, anh giữ chặt tay tôi, kéo tôi vào lòng, cằm anh tựa lên đỉnh đầu tôi, như muốn khóa tôi lại thật chặt.
“Ngủ đi, thế này tôi không lo nửa đêm bị em tấn công.”
Tôi? Thế này thì tôi ngủ kiểu gì? Anh muốn tôi ngạt thở chết luôn à?
Hít thở mùi hương sữa tắm từ cổ anh, tôi ngẩn ngơ trong phút chốc, rồi không biết từ lúc nào, đã thiếp đi.
20
Tôi bị đánh thức bởi tiếng dao băm thịt dồn dập, tạch tạch tạch một hồi, thật sự khiến người ta khó chịu vào sáng sớm.
Dụi mắt bước ra ngoài, tôi thấy mẹ tôi và Thịnh Dực đang gói bánh bao, khung cảnh như mẹ hiền con thảo.
Thật giỏi, đúng là diễn xuất đỉnh cao.
Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái: “Con dậy muộn quá, A Dực đã giúp mẹ làm việc cả buổi sáng rồi.”
“Con…”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Thịnh Dực đã chen vào:
“Cô ấy làm việc mệt mỏi rồi, ngủ thêm chút để lấy lại sức cũng tốt mà.”
“Con đúng là chiều chuộng A Doanh đến mức càng ngày càng lười.”
Thế là tôi lại nhìn thấy ánh mắt mẹ tôi ánh lên sự ngưỡng mộ và yêu thương dành cho anh ta.
Ôi trời, tôi thật sự không chịu nổi nữa.
Rửa mặt xong, nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, tôi không nhịn được, lén nếm thử một miếng.
“Ừm! Chính là hương vị này, vị của mẹ!”
“Đó là tôi nấu.”
Thịnh Dực thản nhiên đáp, khiến tôi suýt sặc.
Tên này từ khi nào lại học được bí quyết nấu ăn của mẹ tôi vậy?
“Khụ khụ… Tôi bảo sao, hương vị của mẹ hôm nay hơi… lạ.”
Thịnh Dực mỉm cười dịu dàng, không phản bác, thật hiếm khi thấy anh ta khiêm tốn như vậy.
“Con với A Dực cũng đừng mải kiếm tiền quá, bao nhiêu tiền mới đủ? Nhanh chóng sinh một đứa trẻ đi.”
Lại là màn thúc giục sinh con thường ngày. Tôi đã quen rồi, không cần nghĩ nhiều, cứ gật đầu trước cái đã.
“Con biết rồi mẹ.”
Tôi gắp một miếng thận heo xào đặt vào bát của Thịnh Dực: “Nghe chưa? Ăn nhiều vào, bổ sung đi.”
Thịnh Dực suýt phun cơm ra, rõ ràng đang cố kiềm chế, ít nhất bề ngoài trông vẫn ra vẻ điềm tĩnh.
“Con không cần bổ, đủ dùng rồi.”
Anh gắp miếng thận trả lại bát tôi. Có lẽ đây chính là chút tôn nghiêm cuối cùng của anh ta với tư cách một người đàn ông.
“Người đẹp bên ngoài của anh nhiều thế, anh chắc là đủ rồi chứ?”
Lời vừa thốt ra, tôi đã hối hận ngay lập tức.
Bình thường nói đùa kiểu này quen miệng, tôi quên mất sự hiện diện của mẹ mình, cứ thế nói ra mà không nghĩ ngợi.
Mẹ tôi đang gắp thức ăn thì dừng tay, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía hai chúng tôi.
Sắc mặt Thịnh Dực tối sầm lại: “Mẹ đang ở đây, em có biết mình đang nói gì không?”
Làm sai mà không cho người ta nói sao?
Dựa vào đâu mà anh cứ diễn trước mặt mẹ tôi, biến tôi thành một đứa con gái không biết quý trọng hạnh phúc?
Tôi không nhịn nổi, đặt mạnh đũa xuống bàn: “Anh lớn tiếng cái gì?!”
“Anh không lớn tiếng với em. Mẹ ở đây, anh không muốn cãi nhau.”
Tôi thực sự tức đến phát điên.
Nghĩ đến chuyện anh đưa phụ nữ về nhà, chuyện anh qua đêm bên ngoài, rồi cái cách anh đóng kịch trước mặt mẹ tôi để khiến bà bị mê hoặc, tôi không thể nhịn được nữa.
Ít nhất, tôi không thể chấp nhận việc mẹ tôi bị vẻ bề ngoài của anh ta lừa gạt.
Có lẽ đã đến lúc nói thật với mẹ, để bà biết bộ mặt thật của anh ta, khỏi phải nghĩ rằng tôi không biết điều.
“Anh đừng diễn nữa. Những chuyện anh làm, dám nói thẳng với mẹ không?”
Thịnh Dực lạnh lùng nói: “Anh chưa từng làm gì có lỗi với em.”
“Buồn cười thật. Ai tin chứ.”
“Đừng cãi nhau nữa!”
Mẹ tôi thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, rồi bất ngờ ngã ngửa ra sau.
Tôi hoảng hốt, vội chạy tới đỡ lấy bà: “Mẹ——!!”
21
Đưa mẹ vào phòng cấp cứu, tôi mới nhận ra toàn thân mình đang run rẩy không kiểm soát được.
Thịnh Dực cũng cuống cuồng lo liệu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh tôi, nói nhỏ: “Đừng lo, sẽ không sao đâu.”
“Tôi muốn ly hôn với anh.”
Tôi nghiến răng nói, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại ý nghĩ về hai chữ “ly hôn.”
Ở bên một người không yêu mình, tôi đã nghĩ rằng mình có thể chịu đựng. Nhưng điều đáng sợ là tôi nhận ra mình quan tâm.
Không biết từ khi nào, tôi không còn làm được vẻ bình thản. Tôi thường xuyên nổi nóng, thường xuyên cảm thấy bất an.
Khi không thấy anh ở nhà, khi anh qua đêm bên ngoài, tôi thức trắng suốt cả đêm đến sáng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đồ đạc của những người phụ nữ khác trong nhà, trái tim tôi như bị xé toạc, đau đến mức không thể chịu đựng được.
Con không diễn được nữa, mẹ ơi, lòng con đau lắm.
Con không chơi nổi nữa. Trò chơi này, con xin rút lui.
“Tôi không đồng ý.”
Thịnh Dực đỏ mắt nhìn tôi, có lẽ vì nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt tôi, anh lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Mẹ cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Hốc mắt tôi cũng bắt đầu cay xè, ngẩng đầu hỏi anh: “Tôi không hiểu, anh không yêu tôi, tại sao lại cưới tôi?”
“Tôi chưa bao giờ nói tôikhông yêu em.”
Trái tim tôi như ngừng đập trong khoảnh khắc đó.
“Ý anh là gì?”
“Anh nói chưa đủ rõ ràng sao?”
Thịnh Dực nắm lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi không thể cưới người mà tôi không yêu, em hiểu chưa?”
“Tôi không tin.”
Tôi đẩy anh ra: “Nếu anh yêu tôi, tại sao lại có những người phụ nữ khác?”
“Từ đầu đến cuối, không hề có người phụ nữ nào khác. Tôi chỉ có mình em.”
Vì sao? Tôi nóng lòng muốn nghe anh nói thêm, muốn có một lời giải thích rõ ràng.
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mệt mỏi bước ra ngoài.
“Người nhà bệnh nhân đâu?”
“Có, bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”
“Hiện tại đã ổn định, nhưng các anh chị phải chú ý, đừng để bệnh nhân kích động, nếu không rất dễ dẫn đến nhồi máu cơ tim.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Tôi bước vào phòng bệnh, mẹ tôi yếu ớt nằm trên giường. Thấy chúng tôi, bà ra hiệu cho Thịnh Dực ra ngoài, nói rằng bà có chuyện muốn nói với tôi.
Thịnh Dực gật đầu, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, có gì để sau hãy nói.”
Mẹ tôi lắc đầu, nắm lấy tay tôi: “A Dực là một đứa trẻ tốt, con đã hiểu lầm nó rồi…”