Tôi đáp:

【Xin lỗi, nếu anh không thích thì em sẽ không làm phiền nữa. Thật ra bữa sáng trên bàn anh là em để đấy, sợ anh đói. Anh gầy quá, sau này phải ăn uống cho đàng hoàng đó nhé.】

Gia đình anh ta không hòa thuận, tôi chọn hướng tấn công tâm lý.

Bùi Trầm nhìn hộp bánh bao đã nguội trên bàn, cùng với mẩu giấy ghi chú hình trái tim, im lặng vài giây rồi nhắn lại:

【Người không được yêu mới là kẻ thứ ba.】

Người cuối cùng là Thẩm Tiêu — anh chàng đi giày tám nghìn.

Anh ta vừa đánh bóng rổ xong, gửi một tấm ảnh selfie kèm theo:

【Bảo bối, định nuôi anh thế nào đây?】

Tôi gửi lại một bức ảnh tạo hình trái tim bằng hai tay:

【Dùng tiền của Lục Thương để nuôi anh. Em kiếm tiền chậm quá, mà anh ta thì giàu, đợi em moi hết rồi chia tay. Em vừa mua cho anh đôi giày mới, sau này sẽ mua đôi đắt hơn nữa.】

Thẩm Tiêu nhìn ảnh, thấp giọng chửi một câu, rồi đặt nó làm hình nền điện thoại trước khi khóa màn hình để đồng đội không thấy.

Ồ hô, tình anh em plastic thật dễ tan.

Không ngờ chẳng ai trong số họ vạch trần tôi cả.

6.
7.
Tính ra thì ngày Lục Thương giả vỡ nợ cũng sắp đến rồi.

Tôi mở livestream, khác với mọi lần trước.

Tôi bắt đầu ngọt ngào chia sẻ chuyện yêu đương.

Phòng livestream tràn ngập bong bóng màu hồng.

Thi thoảng vẫn có vài bình luận lạc quẻ.

YY:【Streamer, chẳng lẽ vì tiền mới yêu bạn trai hiện tại à?】

Tôi đỏ mặt nói:

“Anh ấy có những điều hấp dẫn hơn cả tiền. Dù không có tiền, em cũng vẫn yêu anh ấy.”

【AAA Hàn thiếu gia tặng tên lửa】

Tôi lập tức nhắn cho Hàn Ngôn:

【Bảo bối, vừa có một đại gia tặng em tên lửa. Em lại có tiền mua đồ mới cho anh rồi! Có muốn mặc đồ đôi với em không?】

Hàn Ngôn:【Hả?】

Tôi khẽ cười với ống kính:

“Chờ em một chút nhé.”

Sau đó tôi đi thay một chiếc áo thun trắng.

Giống hệt mẫu áo tôi gửi cho Hàn Ngôn.

Chiếc áo rộng phủ vừa đủ đến đùi.

Tôi cúi đầu nhìn thông báo giao hàng đã hoàn tất, nhắn cho anh ta:

【Bảo bối, đồ em mua cho anh tới rồi đó. Mở ra xem thử nhé.】

【Tối nay, mặc nó đi hẹn hò với em được không?】

Bên kia, Hàn Ngôn uể oải mở gói hàng, khi thấy chiếc áo quen thuộc đang mặc trên người tôi qua livestream, mặt lập tức đỏ bừng.

Hàn Ngôn:【Em mặc thêm cái quần dài vào rồi hẵng ra nhé.】

Tôi giả vờ không thấy, lấy đàn guitar ra, vừa gảy vừa hát bài Love Story trước ống kính.

Lượng người xem livestream tăng vọt trong nháy mắt.

Tôi mỉm cười:

“Cảm ơn AAA Hàn thiếu gia đã tặng quà. Hy vọng mọi người thích phần biểu diễn hôm nay.”

YY:【Nhà cô nghèo như vậy, tiền đâu học đàn?】

Top 1 bảng quà tặng – Hàn thiếu gia AAA: 【Chó sủa gì vậy, yên lặng nghe nhạc được không?】

Tôi đặt cây đàn xuống, nhẹ nhàng giải thích: “Hồi đó nhà thiếu tiền, tôi đi hát thuê trong quán, cây guitar này là do ông chủ dạy tôi chơi.”

“Bây giờ tôi phải tắt livestream để trả đàn cho câu lạc bộ, tôi chỉ mượn một chút thôi. Lần sau có dịp sẽ đàn hát cho mọi người tiếp nha.”

Cây đàn này là mượn của Hàn Ngôn, hôm nay anh ta cũng là người donate nhiều nhất.

Tôi vừa dứt lời, top 1 Hàn thiếu lại tiếp tục tặng thêm chín cái tên lửa.

Một cái tên lửa trị giá ba vạn.

Sau khi chia đôi với nền tảng, tôi đút túi mười lăm vạn!

Ngoài cửa truyền đến tiếng động.

Lục Thương đứng đó, ánh mắt trầm xuống khi thấy trang phục tôi mặc, trong mắt mang theo chút khó chịu.

Anh ta không thích kiểu đồ hở chân, chỉ mê phong cách thục nữ.

Như Từ Yên Yên vẫn luôn ăn mặc đúng gu của anh ta.

Nhưng mà, liên quan gì đến tôi? Tôi có kêu anh ta theo đuổi tôi đâu.

Tôi xoay máy quay, đưa góc nhìn hướng về phía Lục Thương.

Sau đó nhào tới ôm, nhận lấy bó hoa hồng anh ta mang đến hôm nay, hôn lên má trái một cái: “Cảm ơn anh yêu, em đi trả đàn đây nhé~”

Lục Thương liếc nhìn cây guitar, thấy hơi quen mắt nhưng không để tâm.

Tôi hỏi: “Anh có muốn đi cùng không?”

Trời cũng bắt đầu tối.

anh ta liếc ra ngoài cửa sổ, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

Trong số mấy người đàn ông, Lục Thương là người đối xử lạnh lùng với tôi nhất.

Hàn Ngôn vội vã từ ký túc xá chạy ra, mặc chiếc áo thun mới, còn xịt nước hoa, bước nhanh tới chỗ tôi.

Ngay lúc anh ta nở nụ cười quyến rũ ngả ngớn định trêu tôi, tôi mỉm cười áy náy:

“Xin lỗi, hôm nay em bận. Cây đàn này phiền anh mang trả lại cho hội trưởng giúp em nhé.”

Hàn Ngôn đón lấy cây đàn, nụ cười đông cứng lại: “Tại sao?”

Sau lưng tôi, Lục Thương đứng yên, mắt tối như nước lạnh.

anh ta đã nhận ra cây đàn kia là của Hàn Ngôn, ánh mắt lộ rõ nghi hoặc.

Theo kế hoạch, đám người kia bây giờ không nên xuất hiện trước mặt anh ta.