Trước sơn môn có cổ phù lưu chuyển, nghe đồn có thể đỡ được một kích của tổ sư mạnh nhất tu chân giới.
Phân thân linh lực hữu hạn, muốn phá trận cần chút thời gian, ta liền khiến nó tạm thời dùng thần thức dò xét.
Trên đỉnh Lãm Nguyệt – nơi linh khí nồng đậm nhất, một nhóm tu sĩ trẻ đang vây quanh vật gì.
Trong lòng nữ tu áo trắng có một tiểu thân ảnh co ro, chỉ liếc mắt một cái, ta liền huyết nhãn trợn trừng, sát khí dâng trào.
Bộ lông vàng đỏ dính bết vào da thịt, đôi cánh còn chưa mọc đủ, không phải nữ nhi ta thì còn ai?
Nàng rõ ràng còn ba ngày nữa mới phá xác, giờ đây lại suy yếu đến mức chẳng mở nổi mắt.
Ngay lúc ấy, “nữ chính” Tô Thanh Nguyệt thẳng tay tát nữ tu áo trắng một bạt tai nảy lửa.
Đám chữ giữa hư không liền chen chúc xuất hiện, toàn là một chữ “sảng”.
Thanh âm Tô Thanh Nguyệt băng lãnh như đao:
“Bạch Uyển Uyển, ta đã nhẫn nhịn ngươi hết lần này đến lần khác.
“Phượng hoàng này do ta mạo hiểm lấy được, tất nhiên là vật của ta.
“Ta muốn xử trí ra sao, đến lượt ngươi lên tiếng sao?
“Niệm tình đồng môn, ngươi giao nó ra, ta sẽ tha ngươi một mạng.”
Bạch Uyển Uyển ôm chặt tiểu phượng trong ngực, hai mắt hoe đỏ, nhưng càng ôm chặt hơn.
“Đại sư tỷ, truyền thuyết nói Phượng Hoàng Thần Quân ngàn năm mới sinh ra được một quả trứng, tỷ không thể cướp lấy con của người như vậy…”
Tô Thanh Nguyệt cười lạnh, ánh mắt đầy khinh thường:
“Gì mà cướp? Đây là ta gặp được khi xuất môn lịch luyện, hoàn toàn không liên quan gì đến trộm hay đoạt.”
Gặp được ư?
Ta đã bày tầng tầng cấm pháp ngoài tổ phượng, ngay cả tu sĩ Đại Thừa kỳ đến cũng khó lòng xâm nhập.
Nàng nói “gặp được” chẳng qua là cố ý mưu toan từ trước!
Chương 2
Bạch Uyển Uyển ôm tiểu phượng trong lòng, giọng nghẹn ngào như muốn khóc:
“Sư tỷ… tiểu phượng vừa rồi đã nói không muốn đi theo tỷ, xin hãy buông tha nó.”
Tô Thanh Nguyệt chưa kịp mở miệng, đám chữ giữa không trung đã nhốn nháo trước:
【Bạch liên hoa ở đâu ra mặt mũi nói lời đó? Chính mình không lấy được trứng, còn xen vào chuyện người khác!】
【Không chịu nổi bộ dáng giả nhân giả nghĩa của Bạch Uyển Uyển nữa rồi, mau trả phượng lại cho nữ bảo!】
【Nữ chính liều mạng chín chết một sống mới lấy được trứng, còn Bạch Uyển Uyển thì đứng đó chỉ giỏi nói gở, thật khiến người ta buồn nôn!】
Nam tu đứng sau Tô Thanh Nguyệt bước lên một bước, chau mày nhìn Bạch Uyển Uyển:
“Bạch Uyển Uyển, đừng làm rộn nữa, mau đem phượng trả lại cho Thanh Nguyệt.
“Phượng này đã bị nàng ký khế, nếu còn muốn tự ý phá giải khế ước, vốn đã là tội.”
Nước mắt Bạch Uyển Uyển càng tuôn rơi, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương:
“Nhưng sư tôn, người không thấy sao?
“Sư tỷ vừa rồi dùng chính là Xích Tâm Lôi! Đó là cấm thuật đến cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể kháng cự nổi.
“Tiểu phượng mới phá xác, chỉ là một đứa trẻ, sao chịu nổi?”
Tô Thanh Nguyệt khoanh tay trước ngực, ánh mắt mỉa mai nhìn Bạch Uyển Uyển:
“Thì sao?
“Đây là linh sủng đã ký khế với ta, ta muốn xử trí thế nào là quyền của ta.
“Dù có luyện hóa, cũng không đến lượt ngươi dị nghị.”
—Xích Tâm Lôi!
Chân thân ta nơi Trấn Ma Uyên chấn động mãnh liệt, chân hỏa màu vàng kim bùng nổ, đốt cho ma khí dưới đáy vực phát ra tiếng gào thảm thiết.
Loại lôi pháp này chẳng những hủy hoại thân xác, mà còn xé nát thần hồn, chỉ cần sơ sẩy một chút liền hồn phi phách tán!
Nữ nhi của ta vừa mới phá xác, thần hồn còn yếu, sao có thể chịu nổi Xích Tâm Lôi tàn hại như vậy chứ!
Thế nhưng, đám chữ giữa không trung lại đồng loạt reo hò:
【Đối phó súc sinh bất tuân, tất phải dùng Xích Tâm Lôi!】

