Cháu gái thì quan trọng thật, nhưng so với cháu trai… lại không quan trọng bằng.

“Dù gì Niệm Niệm cũng chưa từng sống cùng chúng ta, sống chung sau này chắc chắn sẽ

có bất tiện. Nhà họ Cố có một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, Niệm Niệm, cháu dọn qua đó ở tạm đi.”

“Tôi không đồng ý!”

Ba Cố tức giận:
“Nếu mọi người không đồng ý để Niệm Niệm về nhà, vậy thì tôi cũng đi.”

“Chúng tôi không phải không đồng ý cho cô ấy về, chỉ là… về thì được, nhưng không thể đuổi Vãn Vãn đi.”

Cố Trạch Vũ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy tức giận.

Tôi thở dài, “Trước hết để tôi chỉnh lại cho rõ – đừng gọi cô ta là Vãn Vãn nữa, nghe cái tên

thôi đã thấy giả tạo rồi. Với lại, anh không nhận tôi là em gái thì thôi, anh cũng chẳng phải anh tôi, dựa vào đâu mà đòi tôi nhận anh?”

“Niệm Niệm!”

Ba Cố có phần hoảng loạn, vội ngắt lời tôi.

“Tôi nghe được, khỏi cần hét.”

Tôi mất kiên nhẫn, đứng dậy bước đến trước mặt Cố Trạch Vũ.

“Tôi hỏi anh một câu – từng ấy năm qua, anh chưa bao giờ thắc mắc vì sao năm đó mẹ chỉ mang theo tôi còn đỏ hỏn mà không dẫn theo anh sao?”

“Vì tôi là con trai, nhà họ Cố không đời nào để mẹ mang tôi đi. Mẹ không mang tôi theo được.”

Tôi khẽ cười, rồi nhìn về phía ông bà nội.

“Năm đó mẹ thậm chí chưa từng nhắc đến việc mang anh đi. Mọi người không thấy kỳ lạ sao?”

“Niệm Niệm, đừng nói nữa… ba xin con.”

Ba Cố cố ngăn tôi lại, nhưng tôi hất tay ông ta ra.

“Đừng ngắt lời. Nhân lúc cả nhà đều có mặt, nói rõ ra luôn đi cho đỡ phải giữ bí mật, sống trong nhà mà nặng nề khó chịu.”

Tôi nhếch môi, ánh mắt nhìn Cố Trạch Vũ lộ rõ vẻ giễu cợt.

“Vì anh căn bản… không phải con của mẹ tôi.”

“Niệm Niệm!”

Tôi phớt lờ tiếng quát của ba Cố, tiếp tục mỉm cười đầy ẩn ý.

“Anh chỉ là một đứa… con hoang, không rõ cha là ai.”

“Cô nói bậy cái gì vậy?!”

Cả nhà trố mắt nhìn tôi như thể không thể tin nổi, Cố Trạch Vũ thì giận đến tái mặt.

“Chỉ để đuổi Vãn Vãn đi mà cô dám bịa đặt ra lời nói dối như vậy sao?!”

Sắc mặt tôi lạnh xuống:

“Tôi nói lại lần cuối – đừng gọi tên của cái thứ mạo danh kia nữa. Cái tên ‘Cố Niệm’ là mẹ

tôi đặt cho tôi, mang ý nghĩa được yêu thương và nhớ đến. Không phải thứ người chẳng ra gì nào cũng có thể cướp đi.”

“Đủ rồi! Vãn Vãn, giờ ba đưa con đi ngay.”

Ba Cố bắt đầu hoảng, sợ tôi còn nói thêm chuyện gì nữa, vội kéo tay tôi, gương mặt đầy khẩn cầu.

Tôi hất tay ông ta ra.

“Tại sao không nói? Năm xưa mẹ tôi đã không nói gì, chỉ biết nuốt giận ôm tôi rời đi. Cố

Hồng Viễn, tôi không phải mẹ tôi. Tôi không cần giữ thể diện cho mối quan hệ của các

người. Vì giữa tôi và ông… chẳng có bất kỳ tình cảm nào hết.”

“Dù sao thì… ông chưa từng nuôi tôi lấy một ngày.”

Ba Cố trông đầy thất vọng, quay mặt đi, không dám nhìn tôi.

Tôi cười lạnh, lại nhìn về phía Cố Trạch Vũ.

“Anh là con riêng của bạch nguyệt quang trong lòng Cố Hồng Viễn. Năm xưa bà ấy bỏ trốn

với người đàn ông khác rồi mang thai anh, nhưng cha ruột của anh sau đó thấy nhà bên kia

đoạn tuyệt quan hệ thì cũng bỏ chạy luôn. Bạch nguyệt quang không còn cách nào khác mới quay về tìm Cố Hồng Viễn cầu xin che chở.”

Tôi liếc nhìn ba Cố, giọng đầy mỉa mai.

“Lúc đó mẹ tôi cũng đang mang thai. Cố Hồng Viễn thật rộng lượng, vợ mình mang thai mà

vẫn bỏ mặc để đi chăm sóc bạch nguyệt quang đang mang thai con của người khác. Mẹ tôi

biết chuyện thì tức đến động thai, đứa con ấy – anh trai ruột của tôi – đã không giữ được.

Đúng lúc đó, bạch nguyệt quang sinh con, nhưng mất máu quá nhiều nên tử vong ngay sau

đó. Cố Hồng Viễn vì thương xót bà ta mà đem đứa con về, nói với bên ngoài rằng đó là con của mẹ tôi.”

Tôi bật cười lạnh:
“Tội cho mẹ tôi, con ruột thì mất, lại phải nuôi con hoang của bạch nguyệt quang chồng mình. Đúng là trò hề!”

“Cô nói bậy! Mẹ từ nhỏ đối xử với tôi rất tốt! Nếu không phải mẹ ruột, sao có thể đối xử với tôi như vậy chứ!”

Cố Trạch Vũ gào lên, vẫn không chịu tin lời tôi.

“Rống cái gì? Có phải con ruột hay không thì xét nghiệm ADN là biết. Cố Hồng Viễn đang đứng đây mà.”

Cố Trạch Vũ quay sang nhìn ba Cố, ông ta lại tránh ánh mắt của chúng tôi.

“Ba! Ba nói đi! Nói với cô ta rằng con là con ruột của ba, ba chỉ có mình con là con trai, không thể để cô ta hủy hoại danh tiếng của con được!”

Cố Trạch Vũ bất chấp ba Cố né tránh, vẫn cố đòi một câu trả lời.

Ba Cố không trả lời anh ta, mà nhìn sang tôi.

“Tần Nguyệt đối xử với Trạch Vũ thế nào ai cũng thấy rõ. Nó chính là anh trai ruột của con.”