“Cậu cũng nói là có lỗi với Niệm Niệm. Vậy thì để chính nó quyết định việc ở hay đi.”

Ông nội quay sang nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời.

“Ông ơi, ông đang gọi cô ta, hay gọi cháu vậy?”

Tôi nghiêng đầu cười khẽ, khiến ông nội khựng lại.

Cô ta đã mạo danh tên tôi suốt mười tám năm, giờ ông gọi thế này, cháu không biết là đang gọi ai.

“Chúng ta gọi ‘Niệm Niệm’ quen rồi, sau này gọi cháu là ‘Tiểu Niệm’ được không?”

Ông nội mỉm cười nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười đáp lại.

“Cháu không đồng ý.”

Nụ cười của ông nội lập tức cứng đờ.

“Dù là để cô ta ở lại, hay là gọi cháu là ‘Tiểu Niệm’, cháu đều không đồng ý.”

Tôi cười nhẹ, nhưng giọng lại sắc lạnh.

“Cô ta chỉ là một kẻ mạo danh, đã cướp đi thân phận của cháu suốt mười tám năm. Bây giờ

còn muốn cướp luôn cả tên thân mật của cháu? Tên ‘Niệm Niệm’ là từ nhỏ cháu đã được gọi, không thể đổi.”

“Vậy gọi cô ta là ‘Vãn Vãn’, gọi cháu là ‘Niệm Niệm’, được không?”

Dù sao cũng là cháu ruột, ông nội không muốn làm tôi phật lòng, giọng cũng trở nên dịu dàng hơn.

“Không được.”

Tôi biết rõ tính toán của họ.

Cháu gái thôi mà, có thêm một đứa cũng tốt.

Dù sao tương lai cũng là để sắp đặt liên hôn, mở rộng thế lực cho cháu trai họ. Thêm một

đứa cháu nuôi, cũng đồng nghĩa có thêm một mối liên kết doanh nghiệp nữa – tính toán quá giỏi.

Trước khi tôi về nước, mẹ đã nói rõ từng người trong nhà họ Cố là kiểu người thế nào.

Quả nhiên y như lời mẹ nói.

“Ba à, Niệm Niệm không đồng ý, con cũng không đồng ý. Bây giờ chỉ cần thấy mặt con bé

giả kia là con lại tức, bao năm qua con đối xử với nó tốt nhất mà!”

Ba Cố vẫn chưa nguôi giận, không khí lập tức căng thẳng.

Ông nội biết điểm mấu chốt là ở tôi – chỉ cần tôi đồng ý, thì ba Cố chắc chắn cũng sẽ đồng ý.

“Niệm Niệm, sao con lại không đồng ý? Có một cô em gái chẳng phải rất tốt sao?”

“Con không muốn có một đứa em gái là kẻ lừa đảo.”

Sắc mặt tôi lạnh hẳn, “Vậy thế này đi, ông cho con chọn: con ở lại thì cô ta đi, cô ta ở lại thì con đi.”

“Ba! Niệm Niệm không thể đi được!”

Ba Cố lo tôi bỏ đi, liền xúc động hét lên.

“Ông nội, con trở về nhà họ Cố chỉ vì lười đi mua nhà hay đầu tư bất động sản trong nước

thôi, để có nhiều thời gian hơn tập trung cho sự nghiệp. Nhưng điều đó không có nghĩa là con bắt buộc phải ở nhà họ Cố.”

Tôi khoanh tay, “Nếu sống ở nhà họ Cố khiến con thấy không vui, thì con hoàn toàn có thể

tự mình đi mua nhà ở ngoài. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa – con sẽ không bao giờ quay lại nhà này nữa.”

“Ba! Ba định vì một đứa giả mạo mà để cháu gái ruột mình rời khỏi nhà sao?”

Nhà họ Cố rất coi trọng huyết thống.

Tôi chắc chắn ông nội sẽ không để tôi rời đi.

Thấy tôi cứng rắn như vậy, ông nội cũng bắt đầu dao động.

Nhận ra điều đó, Tô Vãn Vãn không ngồi yên được nữa.

“Ông nội, xin ông đừng đuổi cháu đi. Cháu hứa, từ nay về sau ở nhà họ Cố sẽ không tranh

giành gì với chị Cố Niệm nữa, thấy chị ấy là cháu tránh ngay. Cháu là trẻ mồ côi, nếu bị đuổi

đi thì thật sự cháu không còn nơi nào để đi nữa…”

Ông nội thoáng chút mềm lòng.

Tôi bật cười giễu cợt: “Là người trưởng thành rồi, tay chân lành lặn, đi làm kiếm tiền tự nuôi

sống bản thân chẳng phải là chuyện bình thường sao? Sao lại nói không có chỗ để đi?”

Tô Vãn Vãn ấp úng, không nói được gì.

Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Vãn Vãn không thể đi!”

Tôi quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ tuấn tú bước vào.

Tôi biết anh ta là ai.

Con trai của ba Cố – Cố Trạch Vũ.

Vừa vào nhà, Cố Trạch Vũ liền đỡ Tô Vãn Vãn dậy, ánh mắt nhìn tôi đầy thù địch.

“Quản gia đã nói hết với tôi rồi. Ba à, Vãn Vãn đã sống với chúng ta mười tám năm, cô ấy chính là em gái con!”

Anh ta liếc tôi với ánh mắt khinh thường: “Còn ai đó, tuy có quan hệ máu mủ, nhưng chưa từng sống cùng, đối với tôi chỉ là người xa lạ, làm sao so được với Vãn Vãn?”

“Cô ấy mới là Cố Niệm, mới là em gái ruột của anh.”

Ba Cố nổi giận.

Nhưng Cố Trạch Vũ vẫn không lay chuyển:

“Tôi mặc kệ. Trong lòng tôi chỉ có một người em gái là Vãn Vãn. Nếu mọi người đuổi cô ấy đi, tôi sẽ đi cùng cô ấy.”

“Anh hai~”

Tô Vãn Vãn cảm động đến mức nắm chặt tay anh ta.

Ông bà nội nhà họ Cố thấy cháu trai kiên quyết như vậy cũng bắt đầu dao động.