Tống Uyển Uyển là người đầu tiên hét lên, rồi như chợt nhận ra lỡ lời, vội che miệng, mắt đỏ hoe, “Chị… sao chị lại…

Dì rất thích chiếc trâm đó…”

Gương mặt Thẩm Mạn Thu hiện lên vẻ phấn khích cực độ, bà ta chỉ vào tôi, gào lên với Thẩm Vân và quản lý Trương:

“Thấy chưa, tang vật lẫn người đều có mặt! Tôi đã nói mà, con đàn bà này đúng là trộm!”

Quản lý Trương thở phào, lập tức ra hiệu cho bảo vệ.

Hai bảo vệ lập tức bước lên, đứng hai bên tôi, đề phòng tôi bỏ chạy.

Căn phòng nghỉ VIP tràn ngập những ánh mắt khinh thường, chế nhạo và hả hê.

Thẩm Vân nhìn chằm chằm vào tôi, tia do dự cuối cùng trong mắt anh ta cũng tan biến.

Anh ta từng bước tiến đến, giọng đầy vẻ phán xét từ trên cao:

“Giang Tri Ý, anh đã cho em cơ hội rồi. Giờ đây người chứng, vật chứng đều rõ ràng, em còn gì để nói?”

Anh ta nhìn tôi đầy chán ghét.

“Tại sao? Tại sao em phải làm vậy? Chỉ vì mẹ anh không đồng ý chúng ta bên nhau?

Hay vì sự tồn tại của Uyển Uyển khiến em ghen tức? Em lại dùng thủ đoạn hèn hạ thế này để trả thù? Em khiến anh quá thất vọng rồi.”

Tôi nhìn gương mặt điển trai nhưng ngu ngốc của anh ta, chợt bật cười.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi… hoàn toàn chết lặng.

4

Tiếng cười của tôi vang lên chói tai trong phòng nghỉ VIP tĩnh lặng, đến mức có phần sắc lạnh.

Thẩm Vân bị tiếng cười của tôi làm cho sững lại, chân mày nhíu chặt:

“Cô cười gì? Sắp tiêu đời rồi, còn cười nổi à?”

“Tôi cười anh đáng thương.”

Tôi thu lại nụ cười, ánh mắt bình tĩnh đối diện với ánh nhìn đầy giận dữ của anh ta, “Thẩm Vân, anh bị hai người phụ nữ xoay như chong chóng, vậy mà còn tự cho mình là thẩm phán chính nghĩa.

Anh không thấy, mình giống hệt một tên hề nhảy nhót sao?”

“Cô nói bậy gì đấy.”

Thẩm Mạn Thu ré lên cắt lời tôi, “Chứng cứ rành rành, cô còn muốn cãi?

Tôi thấy cô không thấy quan tài không đổ lệ. Quản lý Trương, lập tức báo cảnh sát.”

“Khoan đã.”

Tôi giơ tay, ngăn quản lý Trương đang định móc điện thoại ra.

Ánh mắt tôi chậm rãi lướt qua từng người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người luôn đóng vai “người hòa giải” là quản lý Trương.

“Quản lý Trương,”

Tôi mở lời, “ông làm quản lý ở Vạn Tượng Quốc Tế này chắc cũng hơn năm năm rồi nhỉ?”

Quản lý Trương hơi sững người, không hiểu sao tôi lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu:

“Dạ, hơn năm năm rồi… Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Năm năm, cũng không ngắn.”

Tôi nhặt chiếc trâm cài sapphire trên bàn, xoay trong tay, khóe môi cong lên không rõ là cười hay không, “Vậy chắc ông cũng biết ai là cổ đông lớn nhất đứng sau Vạn Tượng Quốc Tế chứ?”

Sắc mặt quản lý Trương lập tức thay đổi, ánh mắt lóe lên hoảng hốt.

Thẩm Mạn Thu bực bội giục:

“Cô lằng nhằng cái gì thế, đừng tưởng nói mấy lời mơ hồ là qua mặt được mọi người.

Tôi nói cho cô biết, hôm nay không ai cứu được cô đâu.”

Tôi chẳng buồn để ý đến bà ta, chỉ chăm chú nhìn quản lý Trương, nói tiếp:

“Chiếc trâm này là bản nhái của mẫu ‘Trái tim biển sâu’ phiên bản giới hạn mùa thu năm ngoái của Cartier, toàn cầu chỉ có ba chiếc, mỗi chiếc đều có mã số chip độc lập và dấu hiệu chống giả riêng biệt.

Quản lý Trương, ông làm quản lý cấp cao ở trung tâm thương mại cao cấp nhất Vân Thành, chắc chắn am hiểu mấy thứ hàng hiệu thế này hơn tôi đúng không?”

Lời tôi vừa dứt, mồ hôi lạnh trên trán quản lý Trương bắt đầu túa ra.

Ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc trâm trong tay tôi, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lẽo như xuyên thấu của tôi, môi mấp máy nhưng không thốt nổi lời nào.

Thẩm Vân cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn cố chấp không chịu tin mình đã phán sai, lớn tiếng quát:

“Giang Tri Ý, cô lại định giở trò gì nữa? Đồ thật không thể là giả, đồ giả không thể là thật.