Giữa muôn vàn biểu cảm ngũ sắc của các bạn học, tôi bình thản ngồi vào chỗ.
“À đúng rồi, ai còn tò mò, muốn chia sẻ báo cáo ADN với bạn thân thì cứ đến chỗ mình lấy thêm nhé!”
Tan tiết đầu tiên, cả lớp rì rầm bàn tán về tôi.
Tôi giả điếc, cúi đầu làm bài.
Tan tiết hai, Chu Thuần cuối cùng cũng yếu đuối xuất hiện cùng hai con ong ve vãn.
Cô ta đứng trước bàn tôi, cố ý nói to để cả lớp nghe thấy, giọng đầy bi thương:
“Em gái à, ba mẹ nhờ chị chăm sóc em. Em từ trường làng lên đây, có quen không?”
“Chuyện em khiến chị phải nhập viện mấy hôm trước, chị không chấp đâu. Nhưng sau này đừng nhằm vào chị nữa nhé?”
Nói xong còn bày ra vẻ đáng thương đến tội.
Hai con ong ve lập tức nhảy vào phản ứng như kịch.
“Chu Thuần, cậu tốt quá rồi! Nó chỉ là con nhà nghèo tới ở nhờ còn dám bắt nạt cậu! Còn dám giành đồ của cậu nữa!”
“Con nhà nghèo gì! Biết đâu là con riêng ấy chứ!”
“Chu Thuần, để bọn này thay cậu xử nó!”
Vừa định ra tay, cuối cùng cũng nhận ra không khí trong lớp lặng đến kỳ lạ.
Ở cái độ tuổi mê hóng hớt, mê công lý, không có lấy một người đứng về phía họ.
Tất cả đều nhìn ba người họ như đang xem hề diễn trên sân khấu.
Chu Thuần cũng bắt đầu cảm nhận điều bất thường.
“Nhược Ninh, mẹ bảo em sống dưới quê chắc hẳn nhiễm nhiều thói quen xấu. Không lẽ em nói dối bạn bè ngay từ ngày đầu tới đây?”
“Xin lỗi mọi người, nếu em gái tôi có nói điều gì kỳ cục, tôi thay nó xin lỗi nhé.”
Hai con ong ve tức đỏ mặt.
“Cớ gì cậu phải xin lỗi thay nó? Cậu đúng là quá tốt bụng rồi!”
“Này! Con nhà quê kia, mau xin lỗi tiểu thư Chu Thuần của bọn tôi đi, nếu không thì đừng trách!”
Giữa bầu không khí im phăng phắc, cuối cùng bạn ngồi bàn trước tôi không nhịn nổi nữa, giơ tờ xét nghiệm ADN lên.
“Ờm… Hay là mấy người xem cái này trước khi diễn tiếp đi?”
Ba bản xét nghiệm ADN đập tan hết vẻ chính nghĩa của hai con ong ve.
“Thì ra cậu mới không phải con ruột nhà họ Chu! Đồ lừa đảo!”
Chu Thuần khóc rồi chạy mất.
Chỉ còn lại những bạn học với ánh mắt chưa thỏa lòng.
Tối về nhà, Chu Thuần vẫn đang khóc.
Tan học cô ta đã phóng ra khỏi cổng trường, không cho tài xế chờ, tự về trước.
Tôi không khách khí gọi điện cho từng người: ba Chu, mẹ Chu, thư ký, tài xế của họ.
Tôi bảo tôi bị Chu Thuần bỏ lại cổng trường, không biết đường về. Nếu trong vòng 10 phút mà không có xe nhà họ Chu tới đón, tôi sẽ treo người lên cổng trường mà hét cho cả thiên hạ biết nhà họ Chu nghèo đến mức không có xe rước con về, để cùng nhau xấu mặt.
Trong vòng mười phút, tài xế lao như bay tới đón tôi.
Mẹ ôm lấy Chu Thuần đang khóc lóc, bên cạnh là Chu Minh Hi đang giận sôi máu xông tới tìm tôi tính sổ.
“Lâm Nhược Ninh! Tôi đã cảnh cáo em không được bắt nạt Thuần Thuần rồi mà! Tại sao lại nói với mọi người cô ấy không phải con ruột nhà họ Chu?”
Tôi hơi nghiêng đầu.
“Vậy… cô ta là con ruột nhà họ Chu à?”
“Đó là chuyện mẹ cô ấy làm, cô ấy vô tội!”
“Vậy… cô ta là con ruột nhà họ Chu à?”
Chu Minh Hi nghẹn họng, giận dữ chỉ vào tôi.
“Thì sao chứ! Tình cảm không phải do huyết thống quyết định. Em gái tôi, chỉ có thể là Thuần Thuần!”
Tôi nhìn anh ta và Chu Thuần thật lâu, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên vẻ bừng tỉnh.
Vừa thấy ánh mắt đó, mặt Chu Minh Hi lập tức lộ ra một tia hoảng hốt.
“Em… em định nói gì?”
“Tôi luôn thấy lạ. Sao anh chẳng xót đứa em ruột bị đánh tráo, giữa trời tuyết suýt chết cóng, mà cứ bênh vực cái kẻ ăn cắp mười mấy năm cuộc đời của tôi?”
“Tôi cứ tưởng anh đầu óc có vấn đề. Nhưng giờ nghe anh bảo tình cảm không do huyết thống quyết định, tôi hiểu rồi.”
Sắc mặt Chu Minh Hi thay đổi, lao tới bịt miệng tôi.
Nhưng tôi nhanh hơn.
“Hóa ra là… yêu đương à!!!”
4
Mặt Chu Minh Hi đỏ gay như gan heo.
“Em nói bậy gì thế?”
“Không bậy chứ gì nữa? Chẳng lẽ còn có lý do nào khác sao? Chẳng lẽ anh thương cái kẻ đã cướp mười sáu năm hạnh phúc đáng ra thuộc về em gái ruột mình, đến mức hận luôn đứa em thật để con ăn cắp kia tiếp tục sống thay vị trí đó à?”
“Dù sao hai người cũng chẳng có máu mủ, cứ yên tâm mà yêu đi, tôi ủng hộ hết mình đấy!”
Mẹ ngồi trên sofa, vốn còn đang ôm Chu Thuần, bị câu nói của tôi làm cho choáng váng, cánh tay đang ôm cũng run lên, buông cô ta ra.
Ánh mắt bà dần dần chuyển sang nghi ngờ, nhìn giữa Chu Minh Hi và Chu Thuần.
Chu Minh Hi hoảng hốt lùi một bước, như thể muốn cách cô ta tám trăm mét.
“Tôi không có! Tôi thật sự không có mà!”

