Thiên Kim S ơn T ặc

Thiên Kim S ơn T ặc

Lúc bị người nhà họ Lục tìm được, ta đang ở sơn trại đánh nhau long trời lở đất với tên công tử bột bị trói đêm qua.

Vừa hay nghe tin mình là chân mệnh thiên kim thất lạc của tướng phủ, ta lập tức một cước đá văng tiểu bạch kiểm kia khỏi núi Bạch Hổ.

“Coi như ngươi mạng lớn! Tiểu gia đây không thèm làm áp trại phu quân nữa, phải về tướng phủ làm thiên kim tiểu thư rồi!”

Nào ngờ khi về đến tướng phủ, phu nhân đứng trước mặt ta, nhìn ta quần áo tả tơi, mặt mũi bầm dập, toàn thân lộ rõ khí chất sơn tặc, sắc mặt vốn đang thiết tha lập tức hóa thành xám xịt.

“Đây… đây là nữ nhi thất lạc sáu năm của bản phu nhân sao?”

Mà ta, mới mười tuổi, đứng giữa đại đường phủ họ Lục, hưng phấn đến lắp bắp, mắt ngó đông ngó tây:

“Đây… đây là nhà của tiểu gia ta sau này ư?”

“Không ổn rồi, đại tiểu thư! Tiểu thư Như lại đến cáo trạng với phu nhân, phu nhân đã sai người mang gia pháp tới đây rồi!”

Ta đang đong đưa trên xích đu treo nơi cành cây, thì nha hoàn Xuân Đào hớt hải chạy vào viện, kêu lớn.

Lục Như là nữ nhi mà mẫu thân nhận nuôi từ tiểu thiếp trong sáu năm ta thất lạc, để giải nỗi nhớ con.

Cử chỉ đoan trang, lời nói khéo léo, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều mang phong thái khuê môn quý nữ, đều do chính tay mẫu thân dạy bảo.

Mấy năm trở lại phủ, mỗi khi mẫu thân nhìn thấy Lục Như dịu dàng đoan chính, nghe lời hiểu chuyện, thì ánh mắt đầy mãn nguyện.

Mà chỉ cần quay sang thấy ta – đứa con gái nhảy nhót khắp phủ, đánh mèo đá chó – thì đôi mày liền chau lại như có thể kẹp chết mấy con muỗi.

Hễ ta và Lục Như có mâu thuẫn, người bị phạt luôn luôn là ta.

Nghe Xuân Đào báo tin, ta sững sờ một khắc, rồi nghểnh cổ nói:

“Đến thì đến! Tiểu… bản tiểu thư nào có sợ!”

Nói thì mạnh miệng thế, nhưng ta vẫn run rẩy tụt xuống khỏi cây, định chuồn vào từ đường lánh nạn.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

[ultimatemember form_id="3840"]