2
Vì tôi đến quá sớm, các nhân vật lớn chưa xuất hiện.
Những người đến trước chỉ là các vị trong top 100 của bảng xếp hạng, vài người quen biết Hách Thanh Diễn cũng hùa theo cười nhạo:
“Vậy thì cô ta thiệt lớn rồi, bỏ lỡ người đàn ông như Tổng giám đốc Hách vừa giàu vừa đẹp trai, không tiếc hối hận đến hộc máu mới lạ!”
“Nghe nói hai người yêu nhau suốt bốn năm đại học, thế mà cô ta vẫn không giữ được vận may ngàn năm có một này.”
Hách Thanh Diễn bỗng như nghĩ đến gì đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Hồi đại học, Hách Thanh Diễn từng theo đuổi tôi rầm rộ.
Lúc đó, cả hai chúng tôi đều giấu kín thân phận gia đình là hào môn, yêu nhau như bao cặp đôi bình thường suốt bốn năm.
Tôi đã vượt qua 98 lần thử thách của anh ta: đi làm thêm kiếm tiền, hiến máu, cắt đứt quan hệ với bạn bè, bị thương, từ bỏ cơ hội học thạc sĩ…
Cho đến khi tôi phát hiện anh ta giả nghèo, mọi khó khăn tôi từng gặp đều là anh ta cố tình sắp đặt.
Thế nhưng với Thẩm Di, anh ta lại rộng rãi hết mức: tặng xe, tặng nhà.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, từ chối lần thử thách thứ 99, rồi chia tay và ra nước ngoài.
Mọi người không hề nhận ra sắc mặt Hách Thanh Diễn đã thay đổi, vẫn tiếp tục dùng lời lẽ cay độc nhục mạ tôi.
Anh ta bất ngờ trầm giọng quát:
“Đủ rồi, đuổi cô ta ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Nhân viên không còn kiêng nể nữa, lập tức tiến lên định kéo tôi ra ngoài.
Tôi hất tay họ ra, trầm giọng quát:
“Buông ra! Đừng chạm vào tôi! Tôi đến thay mặt Lâm Chấn Đình – người giàu nhất nước! Tôi là con gái ông ấy!”
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười chế nhạo.
Thẩm Di che miệng cười, giọng đầy châm chọc:
“Tiểu thư nhà tài phiệt ấy hả? Cô ta tốt nghiệp đại học Stanford, về nước mới hai năm đã gần như tiếp quản toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lâm rồi.”
“Cô và cô ấy có điểm giống nhau duy nhất là cùng họ Lâm thôi đấy. Một người đi làm bảo mẫu mà cũng dám giả mạo thân phận người ta, đúng là không biết tự lượng sức mình!”
“Xét tình nghĩa từng là bạn cùng trường, sau này con tôi với Thanh Diễn sinh ra, tôi cũng có thể thuê cô đến trông nom một chút.”
Tôi lạnh lùng đáp trả:
“Vậy cũng phải xem cô có đẻ nổi không đã. Với lại cô có sự nghiệp gì à? Giữ được trái tim đàn ông chăng?”
Thẩm Di bị tôi đâm trúng nỗi đau, sắc mặt lập tức vặn vẹo.
Cô ta từ lâu đã muốn mang thai con của Hách Thanh Diễn để danh chính ngôn thuận được nhà họ Hách chấp nhận.
Nhưng vì trước kia từng nhiều lần sẩy thai, giờ rất khó mang thai, đã uống không ít thuốc bổ mà vẫn vô dụng.
Thẩm Di tức đến nỗi quát to vào mặt nhân viên:
“Các người bị điếc à? Còn không mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Nhân viên không cho tôi thêm cơ hội giải thích, lập tức tiến lên túm lấy tay tôi, lôi ra ngoài một cách thô bạo.
Con trai tôi bị hoảng sợ nên òa lên khóc.
Tôi sợ làm con bị thương, vội vàng giằng ra khỏi tay họ:
“Tôi tự đi! Đừng chạm vào con trai tôi!”
Hách Thanh Diễn lúc này đột nhiên biến sắc, không thể tin nổi hỏi:
“Lâm Hạ, em vừa nói gì? Đây là con trai em?!”
“Tôi nói đúng đấy, đây là con trai tôi.”
“Em… em kết hôn với người khác rồi sao? Không thể nào! Anh không tin! Em làm sao có thể quên được anh?!”
Tôi thấy phản ứng của anh ta quá vô lý:
“Tại sao tôi lại không thể quên anh? Chúng ta chia tay từ lâu rồi.”
Hách Thanh Diễn vẫn không chịu tin.
Ánh mắt anh ta bỗng dừng lại ở cổ tay tôi.
Tôi cúi xuống nhìn – do vừa rồi giằng co, tay áo bị kéo lên, để lộ ra chiếc vòng tay.
Hách Thanh Diễn cười như vừa xác nhận được điều gì:
“Hơ, Lâm Hạ, em còn mạnh miệng. Anh biết mà, em chưa từng quên được anh. Không thì sao em vẫn còn đeo chiếc vòng bướm anh tặng?”
“Nếu bây giờ em nói thật, xin anh tha thứ, anh có thể cho em một cơ hội.”
Cái gì mà anh tặng?
Anh ta tặng tôi là vòng bạc, từ lâu đã gỉ sét và mất dạng không biết bao nhiêu năm rồi.
Chiếc tôi đang đeo là do chồng tôi – Tạ Địch – tự tay làm bằng bạch kim đính kim cương, vì biết tôi thích bướm.
Tôi thấy nực cười vô cùng:
“Anh nhìn kỹ lại đi, kim cương trên này, cái nào là thứ anh có thể mua nổi?”
“Đây là quà của chồng tôi tặng, không liên quan gì đến anh.”