“20% cổ phần tập đoàn vốn định chuyển nhượng cho cô Phong Nguyệt, nay sẽ hoàn toàn giao lại cho con gái ruột của tôi – Chu Ngôn Tâm.”
Bên dưới, đám phóng viên lập tức nhốn nháo.
Vô số ánh mắt dồn về phía tôi, ánh mắt nào cũng ngập tràn thương hại.
Thậm chí có phóng viên tò mò chạy đến chất vấn tôi:
“Cô Phong, xin hỏi cô có ý kiến gì không? Cô có định tranh giành phần cổ phần vốn được hứa hẹn không?!”
Vợ chồng nhà họ Chu dán chặt ánh mắt vào tôi, sự áy náy trong mắt đã biến mất không còn dấu vết.
Chỉ còn lại sự đề phòng và xa cách.
Tôi bình tĩnh cầm lấy micro, giọng nói không chút dao động:
“Tôi không tranh.”
Vợ chồng nhà họ Chu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Ngôn Tâm còn suýt nữa không giấu nổi nụ cười nơi khóe miệng, vội cúi đầu giả vờ khóc để che giấu sự sung sướng.
Thế nhưng ngay lúc tất cả đều cho rằng tôi sẽ nhẫn nhịn chịu đựng —
Tôi lại từng chữ, từng chữ cất lời:
“Tôi không những không tranh cổ phần nhà họ Chu.”
“Mà bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ chủ động cắt đứt quan hệ với nhà họ Chu, từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan gì nữa.”
2
Trong tiếng xôn xao đầy kinh ngạc và tiếng máy ảnh lách cách vang lên khắp hội trường, tôi không do dự rời khỏi buổi lễ.
Cho dù sắc mặt vợ chồng nhà họ Chu đã sầm lại đến mức khó coi, tôi cũng không hề quay đầu.
Tôi lập tức quay về nhà họ Chu, bình tĩnh bắt đầu thu dọn hành lý.
Điện thoại đặt bên cạnh không ngừng rung lên, từng tin nhắn liên tiếp hiện ra:
【Nguyệt Nguyệt, em thật sự muốn cắt đứt với nhà họ Chu sao?】
【Nguyệt Nguyệt, nếu cần giúp gì, cứ nói nhé.】
Tôi dừng tay, lần lượt nhắn lại từng người:
【Cảm ơn, tôi đã rời khỏi nhà họ Chu rồi.】
Dưới nhà vang lên tiếng động — vợ chồng nhà họ Chu đã đưa “bảo bối thất lạc” trở về.
Chu Ngôn Tâm giọng ngọt như mật:
“Ba mẹ, để con lên nói chuyện với chị một chút nhé, đừng vì con mà làm chị ấy buồn.”
Cửa phòng tôi nhanh chóng bị đẩy ra.
Chu Ngôn Tâm ngang nhiên bước vào, thong thả ngồi phịch xuống giường tôi.
Cô ta đưa mắt nhìn quanh căn phòng tôi đã tự tay sắp xếp, giọng đầy khiêu khích:
“Phòng này đẹp đấy, căn nhà thế này sắp phải trả lại cho chủ rồi, chắc cô tiếc lắm nhỉ?”
Tôi vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, không buồn ngẩng đầu lên.
Chẳng thèm để tâm.
Cô ta thậm chí còn không biết — ban đầu nhà họ Chu căn bản không đủ tư cách dọn vào sống ở khu biệt thự đắt đỏ từng tấc đất từng tấc vàng này.
Chính là tôi, trong suốt ba năm qua, đã dùng tầm nhìn và thủ đoạn của mình để giúp giá trị thị trường của tập đoàn Chu thị tăng gấp mười lần, Chu Hạnh Xuyên mới có thể chen chân vào giới thượng lưu.
Thấy tôi chẳng phản ứng gì, Chu Ngôn Tâm bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Này! Tôi đang nói chuyện tử tế, cô làm bộ không nghe thấy à?!”
Cô ta bất ngờ chụp lấy chiếc bình hoa ngọc đỏ trên tủ, làm bộ muốn đập vỡ.
Tôi vẫn không buồn chớp mắt, giọng nhàn nhạt:
“Cái bình đó giá năm mươi vạn, là quà lễ thành niên do gia chủ nhà họ Vương tặng.”
Tay cô ta cứng đờ giữa không trung, sắc mặt trắng bệch.
Sau cùng đành bực bội đặt bình xuống, rồi quay sang chụp lấy món trang trí bằng đá quý trên bàn trang điểm.
Tôi vẫn không dừng tay gấp đồ, giọng điệu bình thản như nước:
“Đá quý lam công tước, tám mươi lăm vạn, là vật phẩm độc bản do tỷ phú Mã đích thân mang từ nước ngoài về.”
“Nếu cô dám đập, Chu Hạnh Xuyên bây giờ chưa chắc bồi thường nổi đâu.”
Mặt Chu Ngôn Tâm lập tức tối sầm lại.
Cô ta tức đến mức cả người run rẩy.
Ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng rơi vào ống đựng bút bằng ngọc trắng trên bàn học.
Không chờ tôi lên tiếng, cô ta liền ném mạnh ống bút xuống đất — ngọc trắng vỡ tan thành từng mảnh.
Chu Ngôn Tâm cười đầy đắc ý: “Cô đừng nói cái này cũng vô giá nha, tôi cũng đâu phải chưa từng thấy qua đồ quý!”
Tôi lại bật cười.
“Đúng, cái đó không đáng bao nhiêu.”
“Chỉ là vật Chu Hạnh Xuyên đã tìm suốt ba năm, lại mất thêm nửa năm mới cầu được từ một vị đại sư đã quy ẩn.”
Tôi còn chẳng buồn nói cho cô ta biết —
Hồi đó Chu Hạnh Xuyên quỳ gối van xin suốt, người ta còn chẳng thèm mở cửa.
Cuối cùng vẫn là tôi ra mặt, nhờ đến chủ tịch tập đoàn Vương, đại sư kia mới chịu nể mặt mà tặng.
Chu Ngôn Tâm hoàn toàn sụp đổ, bật khóc nức nở, giọng chói tai.
Vợ chồng nhà họ Chu nghe thấy lập tức chạy tới.
Thấy cảnh tượng trước mặt, bọn họ liền đau lòng ôm chặt cô ta vào lòng.

