1
Năm mười tám tuổi, tôi được bố mẹ ruột nhà giàu nhận về lại.

Ngày đầu tiên trở về, họ lạnh nhạt nói với tôi rằng tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của anh trai và em gái tôi.

Nếu tôi không biết điều thì có thể cút đi bất cứ lúc nào.

Đối mặt với sự thiên vị trắng trợn ấy, tôi ngoan ngoãn gật đầu, chấp nhận kết quả.

Quay đi, tôi liền viết vào nhật ký những tâm sự biết ơn của mình.

“Lang bạt trôi dạt mười tám năm, cuối cùng cũng có người thân.”

“Ba mẹ, anh trai và em gái đều rất tốt, nhìn thấy họ là tôi xúc động rơi nước mắt.”

“Nếu được, mong tôi có thể chết trong khoảnh khắc hạnh phúc như vậy.”

Ngày hôm sau, tôi phát hiện nhật ký đã bị người ta đọc trộm.

Và những người thân mới của tôi, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ.

……

Không khí trên bàn ăn vô cùng kỳ quái.

Người bố trên danh nghĩa của tôi, Giang Chấn Quốc, mẹ Hứa Thính Lan, cùng ông anh trai có chỉ số IQ một trăm tám Giang Dự Dương, và cô em gái được họ nâng niu trong lòng bàn tay Giang Dự An, bốn người nhìn tôi như đang nhìn một con chó hoang ướt sũng.

Trong ánh mắt ấy còn pha chút thương hại và áy náy.

Tôi giả vờ không hiểu, rụt rè cúi đầu, nhỏ nhẹ bới cơm trong bát.

“Ờ… ba,” giọng tôi nhỏ như muỗi kêu, “chuyện đổi họ ấy ạ, con muốn… từ từ thêm chút. Con… vẫn chưa quen.”

Giang Chấn Quốc ho nặng một tiếng, phá tan bầu không khí im lặng.

“Họ thì chưa vội, nhưng hộ khẩu phải chuyển về. Đã về rồi thì không thể để hộ khẩu lang bạt bên ngoài được.”

Tôi lập tức ngẩng lên, trong mắt hiện đúng độ hoảng hốt và bất an: “Hộ khẩu của con chuyển về… có làm phiền mọi người quá không ạ?”

Tôi xoắn góc áo, dè dặt bổ sung: “Con thấy trong tiểu thuyết, kiểu con gái bỗng dưng xuất hiện như con… thường khiến gia đình rất phiền…”

“Đừng nghĩ linh tinh!” Hứa Thính Lan khẽ quát, nhưng giọng đã mềm đi cả trăm lần so với hôm qua.

Trong lòng tôi lập tức búng tay ăn mừng.

Hộ khẩu thành phố A! Thứ mà người bình thường đánh đổi cả hai mươi năm còn chưa chắc có được, tôi lấy gọn.

Ván này lời đậm.

“À đúng rồi,” Hứa Thính Lan như sực nhớ, lấy từ túi Hermès ra một chiếc thẻ đen, đặt trước mặt tôi, “nghe nói con đậu Đại học A, đây là tiền tiêu vặt, mỗi tháng năm vạn.”

Bà ta dừng lại, giọng mang theo sự ban phát: “Tuy không nhiều bằng mười vạn mỗi tháng của Dự An, nhưng con mới về, chúng ta sợ con hình thành thói quen tiêu xài bừa bãi.”

Khóe mắt tôi lướt qua từ đầu đến chân gia đình họ, toàn hàng hiệu kín người, trong lòng cười lạnh.

Sợ tôi quen tiêu hoang á? Chính mấy người mặc như này gọi là tiết kiệm chắc?

Nhưng trên mặt tôi lại là vẻ luống cuống được ưu ái mà không dám nhận.

Tôi bật dậy, liên tục xua tay, đẩy thẻ lại: “Không không không, mẹ, con không thể nhận!”

“Trước… trước khi được nhận lại, con đã tìm xong một công việc làm thêm rồi, còn hẹn với chủ, không thể thất hứa.”

Tôi cúi mắt, giọng chân thành xen chút kiên định: “Hơn nữa con đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi, con có thể tự nuôi sống mình.”

Nói xong, tôi như vô tình liếc thời gian trên điện thoại, lập tức khẽ kêu lên.

“A! Sắp trễ rồi!”

Tôi cuống quýt chộp lấy chiếc túi vải bạc màu bên cạnh, cúi người thật sâu: “Ba mẹ, anh trai, em gái, con đi trước ạ!”

Dứt lời, tôi không ngoảnh đầu lại, chạy thẳng ra khỏi căn nhà xa hoa lộng lẫy đó.

2
Khoảnh khắc xoay người rời đi, tim tôi đau đến nghẹt thở.

Năm vạn!
Đó là năm vạn tệ đấy! Tôi phải đứng bao nhiêu đêm trắng ở cửa hàng tiện lợi mới kiếm lại được chừng ấy tiền?

Nhưng tôi biết, số tiền đó tôi không thể nhận.

Chỉ vì năm vạn mà động lòng thì mười tám năm khổ cực của tôi chẳng khác nào một trò đùa. So với đám người kia, tôi chẳng khác gì chưa từng thấy tiền.

Nửa đêm, tôi lê tấm thân mệt mỏi về đến nhà họ Giang.

Không ngờ đèn phòng khách vẫn còn sáng. Hứa Thính Lan đang chuẩn bị lên lầu, tay cầm một ly sữa. Thấy tôi đột nhiên xuất hiện, bà ta giật mình đứng thẳng người.

Tôi lập tức tỏ ra kinh ngạc như được yêu thương quá mức, đôi mắt tức khắc long lanh:
“Mẹ? Mẹ… mẹ đang đợi con sao?”

Đợi cái đầu tôi chứ còn gì. Tôi đi làm cả ngày, đến mười một giờ đêm mới lết xác về, chẳng thấy một tin nhắn, rõ ràng là quên mất trong nhà còn có tôi tồn tại.

Sắc mặt Hứa Thính Lan thoáng lúng túng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường.

“Sao về trễ vậy? Con gái con đứa lang thang ban đêm nguy hiểm lắm.”

Tôi cúi đầu, giọng như sắp khóc, ba phần áy náy, bảy phần cảm động:
“Con xin lỗi… con không nghĩ đến chuyện đó… trước đây con sống một mình quen rồi, quên mất giờ đã có người thân lo lắng cho mình…”

Tôi đưa mu bàn tay lau đại lên mắt, giọng nghẹn ngào:
“Sau này con nhất định sẽ về sớm hơn.”

Hứa Thính Lan nhìn tôi, ánh mắt phức tạp. Bà ta dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

“Ngày mai nghỉ việc đó đi, ở ngoài làm gì có bao nhiêu tiền? Nhà mình cũng chẳng cần con kiếm chút tiền ấy.”

Tôi lập tức ngẩng đầu, kiên định lắc mạnh:
“Không được đâu mẹ, con đã đồng ý với sếp rồi, không thể thất hứa.”

Thấy bà ta định nói gì đó nhưng rồi ngập ngừng, tôi liền chen thêm một câu đúng lúc:
“Nhưng con sẽ cố gắng về sớm hơn, không để mẹ phải lo lắng.”

Bà ta há miệng, cuối cùng chỉ cười gượng một tiếng:
“…Thôi được rồi, mau đi nghỉ đi.”