Chẳng phải chính Tiết giáo sư từng nói tôi mới là đệ tử cuối cùng ông ấy nhận sao?

Thẩm Châu Hạm lập tức nhốt tôi lên tầng áp mái, còn dặn dò kỹ lưỡng:

“Loại người không sạch sẽ như cô đừng để Tiết giáo sư nhìn thấy.”

“Ông ấy đang cầm trong tay một dự án lớn, nếu chúng tôi cũng được tham gia thì sẽ là cơ hội đổi đời!”

“Cô có hiểu tầm quan trọng của chuyện này không?”

“Cô không phải cần tiền sao? Chỉ cần hôm nay ngoan ngoãn, tôi cho cô hai vạn.”

Tôi im lặng gật đầu.

Trong lòng có chút hả hê, không ngờ Tiết giáo sư lại có uy đến mức khiến nhà giàu nhất thành phố cũng phải dè chừng.

Cửa gác mái khóa trái, tôi ngồi yên chờ động tĩnh bên dưới.

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ tầng dưới:

“Lão Thẩm à, muộn rồi, tôi không ở lại lâu đâu.”

Tôi lập tức bật dậy, rút ra sợi kẽm giấu trong tay áo, vài động tác đơn giản đã mở được ổ khóa.

Tôi rón rén bước xuống, vừa nghe nhà họ Thẩm nịnh nọt giáo sư, vừa nghĩ xem lát nữa nên cho cả nhà này trả giá thế nào.

Đi tới khúc rẽ gần phòng ăn, tiếng cười sảng khoái của Tiết giáo sư vang vọng vào tai.

Tôi vừa bước ra định gọi thầy, thì một bàn tay to bất ngờ bịt chặt miệng tôi, kéo tôi ra vườn sau.

Thẩm Niệm Nhã ép đầu tôi dúi thẳng xuống hồ bơi.

Miệng mũi tôi đầy nước, tôi cứ tưởng mình sẽ chết chìm ở đó.

Đúng lúc tưởng không còn hy vọng, cô ta buông tay ra, tôi gục lên thành hồ ho sặc sụa như chó ướt.

Thẩm Niệm Nhã ghé sát vào tai tôi, nghiến răng nói:

“Mày, đừng hòng phá hoại cuộc sống hiện tại của tao.”

“Tao nói cho mày biết, mọi thứ của nhà họ Thẩm đều là của tao!”

“Con đĩ hạ tiện như mày, tốt nhất biết điều một chút.”

“Hôm nay nếu ký được dự án này, đừng nói là A thị, cả nước này tao cũng sẽ là thiên kim có tên có tuổi!”

“Còn mày, thứ bẩn thỉu, đừng mơ đạp đổ thế giới của tao!”

Tôi còn chưa kịp phản kháng thì một giọng nói quen thuộc vang lên đầy kinh ngạc từ không xa:

“Trò cưng của tôi! Sao eem lại ở đây?”

Tôi khó nhọc ngẩng đầu, thấy Tiết giáo sư đang đứng cách đó không xa, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy xót xa.

Chương 4

Tôi thề, đời này chưa bao giờ thấy việc gặp thầy lại khiến tôi xúc động đến vậy.

Tôi loạng choạng bò dậy, định tố hết tội ác của nhà họ Thẩm.

Thẩm Phóng đã nhanh chân chạy tới, kích động nắm chặt tay Tiết giáo sư:

“Thầy… thầy… thầy nhận em rồi đúng không ạ!”

Hắn đỏ bừng cả mặt, lắp bắp đến mức nói chẳng tròn câu.

“Em… em nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Thẩm Châu Hạm nhân cơ hội chắn trước mặt tôi, khom lưng nịnh nọt:

“Cảm ơn ngài đã nhận con trai tôi làm đệ tử cuối cùng.”

“Tôi nhất định sẽ thúc giục nó nghiên cứu thật tốt, còn… dự án…”

Khuôn mặt Tiết giáo sư đỏ bừng vì tức giận.

Ông nhìn xuyên qua đám người, thấy tôi đang bị bịt miệng, khóa tay, chuẩn bị bị kéo đi, cuối cùng không nhịn được nữa gầm lên:

“Thả con bé đó ra cho tôi!”

Mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Tiết giáo sư giận đùng đùng bước đến, đẩy phắt tên vệ sĩ đang bịt miệng tôi, lo lắng kiểm tra sắc mặt tôi:

“Mộng Âm, con sao rồi? Có ổn không?”

Toàn thân tôi run như chiếc lá, môi tím tái, đầu óc quay cuồng.

“Tại sao con lại ở đây? Ai làm con thành ra thế này?”

Thấy được cứu rồi, tôi mới thả lỏng, lập tức ngất xỉu.

Tiết giáo sư gọi xe cứu thương đưa tôi đến bệnh viện ngay trong đêm.

Tưởng đâu mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.