Tôi nhìn anh ta, không nhịn được bật cười: “Lưu Hiểu Tần là người chủ động khiêu khích, sỉ nhục tôi trước, sau đó còn cướp túi, đánh tôi – khí trong lòng tôi còn chưa trút hết, anh là cái thá gì mà tôi phải nghe lời anh?”
Sắc mặt Chu Thành Ích tối sầm lại, thấp giọng cảnh cáo: “Bối Nhã Hiền, tôi chịu hòa giải với cô đã là nể mặt lắm rồi, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Cô nên nghĩ kỹ hậu quả của việc đắc tội với Tập đoàn Hoàn Vũ, liệu cô có gánh nổi không!”
Tôi mỉm cười, đáp lại: “Câu đó phải để tôi nói mới đúng – đắc tội với tôi, không chỉ anh, mà cả cái Tập đoàn Hoàn Vũ đứng sau lưng anh cũng đừng mong gánh nổi!”
“Giờ thì cút sang một bên đi, đợi tôi xử lý xong con tiện nhân này rồi sẽ quay lại tính sổ với anh!”
Nghe tôi nói vậy, đám đông xung quanh lập tức xôn xao.
“Cô gái này rốt cuộc là ai mà dám nói cả Hoàn Vũ cũng không chịu nổi cô ta?”
“Tập đoàn Hoàn Vũ là một trong những công ty phát triển mạnh nhất Hải Thành mấy năm gần đây, có thể vượt mặt nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ cô ta là thiên kim nhà họ Giả?”
“Không đúng, thiên kim nhà họ Giả tôi gặp rồi, không giống cô ấy.”
“Vậy thì rốt cuộc cô ta là ai chứ?”
Mọi người bắt đầu thi nhau đoán thân phận của tôi, nhưng đoán tới đoán lui cũng đều bị bác bỏ.
Cũng không trách họ được.
Bang Thanh Long của bố tôi từng là thế lực hô mưa gọi gió suốt hơn chục năm trời.
Nhưng từ khi tôi trưởng thành, tôi nhận ra kiểu sống vung dao dính máu đó quá nguy hiểm, nên luôn khuyên bố rút lui khỏi mặt trận, chuyển sang hoạt động ngầm. Cái tên Thanh Long từ đó cũng không còn vang dội như xưa.
Chu Thành Ích nghe đám người loại trừ tôi khỏi danh sách những thiên kim quyền thế ở Hải Thành, lập tức tự tin hẳn lên, cho rằng tôi chỉ đang khoác lác.
Anh ta càng thêm mạnh mồm, đứng chắn trước mặt Lưu Hiểu Tần: “Cô đừng ở đó mà nói cho sướng miệng. Dù cô có chút nền tảng, cũng không thể vượt qua được nhà họ Chu chúng tôi!”
“Tôi nói cho cô biết – Hiểu Tần là bạn gái tôi, là thiếu phu nhân tương lai của Chu gia. Hôm nay nếu cô dám động vào cô ấy thêm một ngón tay, tôi thề có trời, nhà họ Chu sẽ dốc toàn lực không tha cho cô!”
Lưu Hiểu Tần với gương mặt sưng đỏ vẫn còn hằn dấu tay, khi thấy Chu Thành Ích công khai thừa nhận thân phận của mình trước mặt bao người, liền mừng rỡ đến mức không giấu nổi.
Bởi vì ba mẹ Chu Thành Ích xưa nay đều không ưa cô ta, mối quan hệ giữa hai người luôn phải giấu giếm trong bóng tối. Không ngờ lần này lại gặp họa mà hóa phúc, cuối cùng cũng được “chính danh hóa”.
Lập tức cô ta lấy lại khí thế, trừng mắt nhìn tôi hét lên:
“Con tiện nhân! Nghe rõ chưa, tôi là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Chu, nếu cô còn dám động vào một sợi tóc của tôi, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Chu Thành Ích đúng là uổng phí gương mặt như nam thần truyện tranh, lại đi thích cái loại bình hoa ngu ngốc và ham hư vinh như thế này.
Tôi giơ tay tát thêm một cái nữa, lạnh giọng nói:
“Ngay cả Chủ tịch Chu Hồng Hạo của Chu thị khi gặp tôi còn không dám ngạo mạn như vậy, cô thì là cái thá gì?”
“Hôm nay tôi sẽ cho hai người biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!”
Tôi lấy điện thoại ra, ngay trước mặt họ bấm số gọi cho Chu Hồng Hạo.
Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia bắt máy, giọng ông ta vang lên đầy cung kính và lấy lòng:
“Đại tiểu thư, buổi xem mắt với thằng con nhà tôi diễn ra thuận lợi chứ?”
Tôi không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề:
“Chu Hồng Hạo, con trai ông đã sớm qua lại với thư ký của nó, vậy mà còn giới thiệu nó cho tôi, ông có ý đồ gì vậy?”
“Hiểu lầm! Đây chắc chắn là hiểu lầm! Tôi hoàn toàn không biết chuyện này, cô hãy đợi chút, tôi lập tức gọi cho nó để hỏi cho rõ!”
“Không cần đâu, nó đang đứng cạnh tôi đây. Còn lớn tiếng nói sẽ bất chấp tất cả để đối đầu với tôi đấy! Ông tự nói chuyện với nó đi.”
Tôi đưa điện thoại cho Chu Thành Ích, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng gầm giận dữ của Chu Hồng Hạo:
“Thằng nghịch tử! Mau xin lỗi tiểu thư Bối ngay! Còn con thư ký gì đó của mày, lập tức sa thải cho tao!”
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/thien-kim-duoi-vo-boc-binh-thuong/chuong-6