Du khách trong trung tâm thương mại ai nấy đều kinh ngạc, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
“Trời ơi! Rốt cuộc cô ấy là ai mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã gom được một trăm triệu tiền mặt?!”
“Đúng là giấu nghề! Nhìn cô ấy ăn mặc bình thường vậy mà ra tay cái là cả trăm triệu!”
“Không thể nào! Tôi gom cả đống tiền âm phủ còn chưa chắc nhanh được vậy!”
Người tài xế đi đầu chính là chú Trần – tâm phúc của bố tôi – ông bước chậm rãi về phía tôi, phía sau còn có mười vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề, khí thế sắc bén.
Hai tên vệ sĩ của Chu Thành Ích lập tức bị khí thế của họ làm cho choáng ngợp, theo phản xạ thả tôi ra.
chú Trần đi đến trước mặt tôi, cung kính nói:
“Đại tiểu thư, lão đại Bối đang bay từ nước ngoài về, bảo tôi đến trước để thay ngài xử lý chuyện này.”
Tôi khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Lưu Hiểu Tần:
“Tôi xưa nay nói được làm được, một trăm triệu cô đòi – ở đây rồi đấy, cô cứ kiểm đi.”
Lúc này, Lưu Hiểu Tần vẫn còn chưa ý thức rõ tình hình, thần trí mơ màng, chưa kịp tỉnh táo lại.
Cô ta bán tín bán nghi nhìn tôi, lạnh giọng: “Cô thôi diễn đi! Tôi không tin cô thật sự có thể gom được một trăm triệu tiền mặt trong thời gian ngắn thế này. Mấy người kia chắc là cô thuê đến để diễn trò, mấy cái xe đó chắc toàn là trống không!”
Tôi nhận lấy chiếc khăn tay chú Trần đưa, lau sạch vết máu ở khoé miệng, rồi lạnh nhạt nói:
“Vậy thì mời cô kiểm tra tại chỗ đi.”
Tôi nhìn ra hàng xe ngoài trung tâm thương mại, ra lệnh:
“Mở thùng xe ra cho cô ta xem.”
Từng chiếc xe tải lần lượt mở thùng, những xấp tiền mặt đỏ chót được xếp ngay ngắn trong thùng xe, lập tức khiến đám đông loá mắt.
“Trời ơi, đây chính là mùi của tiền tài đấy à!”
“Có thể mang ra một trăm triệu tiền mặt, gia thế của cô ấy rốt cuộc khủng tới mức nào chứ?!”
“Lần này thì thư ký Lưu đúng là đụng phải bản lĩnh thật rồi…”
Lúc này trong mắt Lưu Hiểu Tần chỉ còn lại đống tiền đỏ rực, cô ta chạy tới bên xe, cầm một xấp lên xác nhận là thật, lập tức mừng đến mức gần như phát cuồng.
“Lần này thì phát tài rồi, từ giờ trở đi tôi chính là tỷ phú!”
Chu Thành Ích nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp: “Bối Nhã Hiền, rốt cuộc cô là ai?”
Tôi chẳng buồn để tâm đến anh ta, bước thẳng đến trước mặt Lưu Hiểu Tần, hỏi: “Tôi đã tát cô một cái, giờ trả bằng một trăm triệu, cô hài lòng chưa?”
Lưu Hiểu Tần vội vàng gật đầu: “Hài lòng, chuyện này xử lý như vậy là tôi rất hài lòng.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cô hài lòng rồi thì đến lượt tôi. Cô giật túi của tôi, lại còn tát tôi ba cái, vậy theo tiêu chuẩn này, tôi đòi cô ba trăm triệu cũng không quá đáng chứ?”
Mắt Lưu Hiểu Tần lập tức trợn tròn: “Cái gì mà ba trăm triệu, cô đừng có giở trò tống tiền!”
Ánh mắt tôi lạnh như băng nhìn thẳng vào cô ta, giọng hờ hững: “Nếu không muốn trả tiền thì cũng được, vậy cứ theo cách cô vừa nói khi nãy — tát đủ ba trăm cái, rồi cởi đồ đi diễu quanh trung tâm thương mại.”
“Thư ký Lưu, chọn đi, một trong hai.”
Lưu Hiểu Tần thấy tình hình không ổn, định bỏ chạy thì lập tức bị đám vệ sĩ chú Trần dẫn đến bắt gọn.
Tôi đưa tay bóp cằm cô ta, cúi người nói: “Cô không nói gì thì để tôi chọn giúp.”
“Nhìn kiểu gì cô cũng không giống người có ba trăm triệu, vậy thì… trả bằng xác đi!”
Nói xong, tôi vung tay tát cô ta mấy cái giòn giã không chút nương tay.
Lưu Hiểu Tần bị tôi đánh đến mức hét chói tai, cuống cuồng la lên: “Chu tổng! Cứu em với! Mau cứu em…”
Chu Thành Ích vội vàng chạy tới chắn trước mặt cô ta: “Thư ký Lưu tát cô ba cái, giờ cô cũng đã đánh lại rồi, hai người xem như huề nhau. Việc này coi như kết thúc ở đây!”