Tôi là con gái của một ông trùm xã hội đen, nhưng từ nhỏ đã không thích đánh đấm giết chóc, chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường như bao người khác.

Sắp bước sang tuổi hai mươi tám mà vẫn còn độc thân, bố tôi tức giận ra lệnh: nếu không chịu đi xem mắt thì sẽ từ mặt tôi.

Tôi đến địa điểm hẹn hò, đi ngang một cửa hàng đồ hiệu thì thấy một chiếc túi xách rất ưng ý, đang chuẩn bị thanh toán thì bất ngờ có một người phụ nữ lao tới từ phía sau, trực tiếp rút ra một chiếc thẻ đen đập lên quầy.

“Chiếc túi này tôi lấy. Gói lại cho tôi.”

Tôi nhẹ nhàng nói: “Cô gái, chiếc túi này tôi nhìn trước rồi.”

Không ngờ cô ta lại ngang ngược quát: “Loại nghèo hèn như cô chỉ xứng đứng nhìn thôi, tránh ra!”

“Tôi là thư ký của tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Vũ – anh Chu, ở Hải Thành này, chỉ cần là thứ tôi muốn, chưa ai dám giành với tôi!”

Chu tổng?

Chẳng phải chính là người tôi sắp đi xem mắt sao?

Tôi lập tức lấy điện thoại ra gọi cho anh ta: “Chu Thành Ích, thư ký của anh đang ỷ thế hiếp người bên ngoài, anh biết chuyện này không?”

Trước giờ bố tôi luôn khen ngợi Chu Thành Ích hết lời, lần này cũng tiện để tôi xem thử năng lực xử lý của anh ta thế nào.

Một người thư ký mà đã dám ngông cuồng như vậy, nếu anh ta không nghiêm khắc xử lý, sau này chắc chắn sẽ còn rắc rối.

Không ngờ bên kia điện thoại lại vang lên giọng nói lạnh lùng vô cảm: “Thư ký của tôi thế nào, không đến lượt cô lên mặt chỉ trích. Cô lo chuyện bao đồng quá rồi đấy.”

Còn chưa kịp để tôi nói thêm gì, anh ta đã dập máy.

Quả đúng là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, chẳng trách một thư ký nho nhỏ như cô ta lại dám ngang ngược như thế, thì ra là có người phía sau dung túng.

Lúc này, Lưu Hiểu Tần – người đứng xem từ đầu đến cuối – đã cười đến mức không khép miệng nổi.

“Ra vẻ! Cô nhìn lại bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của mình đi, mà cũng đòi với cao tới Chu tổng nhà chúng tôi sao?!”

Tôi vốn luôn sống khiêm tốn, không thích phô trương, nên ăn mặc cũng rất giản đơn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ để mặc người khác chèn ép.

“Đánh giá người qua vẻ ngoài là cách hành xử hạ đẳng nhất. Tôi khuyên cô nên giữ cái miệng sạch sẽ, kẻo có ngày hối không kịp.”

Chẳng qua chỉ là một kẻ tiểu nhân vừa mới đắc ý, tôi cũng chẳng buồn đôi co với cô ta.

Tôi trực tiếp lấy ra một chiếc thẻ trong túi, đưa cho nhân viên bán hàng, bảo cô ấy tính tiền cho chiếc túi của tôi.

Cô nhân viên nhìn tôi rồi lại nhìn Lưu Hiểu Tần, do dự mãi không dám thanh toán.

Lưu Hiểu Tần cười càng lúc càng ngạo mạn: “Con khốn! Mày còn ra vẻ cái gì ở đây hả?!”

“Cả cái trung tâm thương mại này đều là sản nghiệp của nhà họ Chu, hôm nay không có tao gật đầu, mày đừng hòng mua nổi đến cái khóa kéo!”

Cô ta giật lấy thẻ trong tay tôi rồi ném thẳng ra cửa: “Cầm cái thẻ rách mà cũng dám ra vẻ ở đây, bà không nuốt nổi cái trò này của mày đâu! Biến đi cho khuất mắt!”

Từ bé đến lớn, chưa từng có ai dám ngang ngược trước mặt tôi như vậy.

Lưu Hiểu Tần thật sự đã chọc giận tôi đến mức chưa từng có.

Tôi đưa tay túm chặt lấy cánh tay cô ta, lôi thẳng ra trước cửa tiệm, lạnh giọng ra lệnh: “Nhặt thẻ của tôi lên.”

Nghe thấy câu đó, các nhân viên trong cửa hàng đều sững sờ đến ngây người.

“Trời ơi! Cô ấy điên rồi sao? Dám nói chuyện với thư ký Lưu kiểu đó à!”

“Thư ký Lưu là cánh tay phải đắc lực của Chu tổng đó, đắc tội với cô ta tức là đắc tội với cả Chu tổng!”

Có người lên tiếng khuyên tôi: “Cô gái à, chỉ vì một cái túi mà cô đắc tội với cả Tập đoàn Hoàn Vũ thì không đáng đâu, mau buông tay thư ký Lưu đi.”

“Giờ xin lỗi thư ký Lưu ngay còn kịp đấy, biết đâu cô ấy sẽ bỏ qua cho cô.”

Nghe thấy những lời tâng bốc xung quanh, Lưu Hiểu Tần hất mạnh tay tôi ra, ngạo mạn nói:

“Con tiện nhân, bây giờ nếu mày chịu quỳ xuống trước mặt tao, dập đầu mấy cái, thì tao còn có thể suy nghĩ đến chuyện tha cho mày.”

“Nếu không, cứ đợi mà xem cảnh nhà tan cửa nát đi!”