Tôi cau mày, ánh mắt dừng lại trên người “tiểu thư Thẩm” mà cô ta nói.

“Tôi mặc kệ cô ta là ai, hôm nay các người ra tay với con gái tôi, một người cũng không thoát. Tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai!”

“Còn cô, cô Trương, cô là giảng viên phụ trách mà lại làm ra loại chuyện thế này, để tôi hỏi xem Đại học Hải Thành có còn muốn giữ lại một giáo viên đạo đức suy đồi như cô không?”

Trương Tình không những không giận mà còn bật cười, ánh mắt khinh miệt nhìn tôi.

“Cô á? Tôi nói cho cô biết, người đang đứng trước mặt cô chính là thiên kim của Tập đoàn Thẩm – tiểu thư Thẩm Lê Nguyệt. Cô chỉ là một bà nội trợ chẳng hiểu gì thì so được với Tập đoàn Thẩm?”

“Tôi thấy trong phần thông tin phụ huynh của Thẩm Thính Vãn cũng chẳng điền nghề nghiệp gì cả. Chắc là ba cô ta làm thợ hồ ngoài đường, xấu hổ không dám ghi lên đấy!”

Nghe cô ta nói, tôi mới sực nhớ ra.

Từ nhỏ con gái tôi đã sống rất khiêm tốn, chưa bao giờ dựa vào thân phận thiên kim Tập đoàn Thẩm để tỏ ra cao ngạo.

Lên đại học, con bé càng không muốn người khác nịnh nọt vì thân phận của mình nên cố ý giấu kín.

Vì thế trong phiếu thông tin, tôi đã ghi “nghề nghiệp tự do”.

Nghĩ lại, có lẽ vì vậy mà Trương Tình mới tưởng tôi chỉ là một bà nội trợ.

Nhưng điều quan trọng là—Hải Thành lẽ nào lại có hai Tập đoàn Thẩm? Nếu Thẩm Lê Nguyệt là thiên kim Thẩm thị, vậy thì Thính Vãn là ai?

“Cô nói Tập đoàn Thẩm… là Thẩm thị đứng đầu Hải Thành, của Thẩm Dật Hành sao?”

Trương Tình liếc tôi như nhìn một kẻ nhà quê:

“Tất nhiên rồi. Tập đoàn Thẩm là nhà tài trợ lớn của Hải Đại chúng tôi. Năm nay vì tiểu thư Thẩm nhập học, không chỉ quyên tặng mấy tòa nhà mà còn đầu tư thêm mười triệu.”

“Dù hiệu trưởng Ngụy có biết chuyện đi nữa, cũng sẽ không vì một sinh viên mà đắc tội với tiểu thư Thẩm. Con gái cô mà còn muốn tốt nghiệp yên ổn ở Hải Đại thì tốt nhất nên ngoan ngoãn biết điều.”

“Đừng có suốt ngày dùng cái mặt hồ ly đó đi quyến rũ người khác!”

4

Tôi giáng thẳng một cái tát vào mặt cô ta.

“Cô nói rõ cho tôi, Thính Vãn quyến rũ ai? Các người định bắt nạt con bé đến thế nào nữa?!”

Trương Tình hoàn toàn không ngờ tôi lại dám tát cô ta trước mặt mọi người, ôm má, trừng mắt nhìn tôi.

“Cậu công tử nhà họ Tiêu và tiểu thư Thẩm mới là trai tài gái sắc. Vậy mà cậu ta lại đặc biệt quan tâm đến Thẩm Thính Vãn. Không phải do con bé cố tình quyến rũ thì là gì?”

Các nữ sinh xung quanh cũng bắt đầu bàn tán.

“Cô Trương nói cũng đúng. Anh Tiêu xưa nay vốn lạnh lùng, bên cạnh chưa từng có bạn gái, ngay cả muỗi cái còn không có, huống chi là con gái.”

“Thẩm Thính Vãn nếu không giở chiêu trò thì sao anh Tiêu lại để mắt đến một đứa bình thường như cô ta được!”

Tôi cười lạnh trong lòng, thì ra là vì lý do này.

Tiêu Hàn là con trai của bạn thân tôi, lớn hơn Thính Vãn hai tuổi, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã.

Nghe nói Thính Vãn cũng vào học Hải Đại, bạn thân tôi còn dặn dò Tiêu Hàn chăm sóc con bé thật tốt. Có lẽ vì vậy mà hai đứa mới hay đi cùng nhau hơn chút.

Nhưng cho dù là vậy, cũng không thể để người khác vu khống con bé, càng không thể vì chuyện này mà khiến con suýt mất mạng!

Thấy tôi ngẩn người, Trương Tình lại tưởng tôi bị cô ta dọa sợ, ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo.

“Giờ thì cô biết rồi đấy, còn không mau đưa con gái cô cút khỏi đây, đừng để người ta nói tiểu thư Thẩm bắt nạt mẹ con cô.”

Thẩm Lê Nguyệt nhếch môi cười, móng tay sắc nhọn cào qua mặt tôi.

“Dì à, bây giờ dì đã rõ đầu đuôi mọi chuyện rồi. Nếu không muốn đối đầu với Tập đoàn Thẩm bọn tôi thì hãy quỳ xuống xin lỗi tôi đi, bằng không…”

Ánh mắt cô ta liếc sang con gái tôi, mấy nữ sinh nịnh bợ lập tức hiểu ý.

Chúng túm tóc con bé, đè đầu con xuống đất. Cú va chạm đau khiến con bé hít sâu liên tục, nhịp thở vừa bình ổn lại lập tức trở nên dồn dập.

Tôi hoảng hốt tột độ, hét lên như phát điên, nhưng đổi lại chỉ là những tràng cười nhạo tàn nhẫn của bọn họ.

“Đủ rồi! Mọi người đều bị cô ta lừa rồi! Cô ta hoàn toàn không phải thiên kim của Tập đoàn Thẩm, bởi vì—tôi mới là vợ của Thẩm Dật Hành, Thẩm Thính Vãn mới là thiên kim duy nhất của Tập đoàn Thẩm!”

Nụ cười của Thẩm Lê Nguyệt có chút gượng gạo, nhưng vẻ kiêu ngạo trên mặt vẫn không thay đổi.

“Dì à, dì với Thẩm Thính Vãn quả thật giống hệt nhau, đến cả nói dối cũng thống nhất như vậy.”

“Nếu cô ta thật sự là thiên kim nhà họ Thẩm, tôi—Thẩm Lê Nguyệt—sẽ xin lỗi cô ta trước toàn trường và tự nguyện rút khỏi Hải Đại!”

Tôi vừa định lên tiếng thì một cái tát đã giáng thẳng vào mặt.

Lực rất mạnh, khiến tôi ngã xuống đất, nửa bên mặt rát bỏng.

Trương Tình chỉ tay vào mặt tôi mắng nhiếc. Thấy Thẩm Lê Nguyệt cười rạng rỡ, cô ta lại càng được đà, thậm chí còn gọi thêm người đến đánh hội đồng.