Sau khi kết thúc cuộc họp cuối cùng ở công ty, tôi mở điện thoại ra thì phát hiện cô giáo phụ trách của con gái đã gửi cho tôi không ít tin nhắn.

“Chị là mẹ của Thẩm Thính Vãn đúng không? Quân sự là cơ hội rèn luyện ý chí và giúp sinh viên mới hòa nhập với tập thể, vậy mà Thính Vãn lại không chịu tham gia, thật sự không phải hiện tượng tốt.”

Tôi nhíu mày, chụp ảnh giấy chẩn đoán con gái bị dị ứng tia cực tím nặng rồi gửi cho cô giáo.

Đối phương lập tức gọi điện thoại thoại cho tôi.

“Mẹ của Thính Vãn, tôi chưa từng thấy ai phơi nắng mà chết cả. Con gái thích làm đẹp, không muốn đen đi thì tôi hiểu, nhưng không cần bịa ra lý do vụng về thế này chứ?”

Nghe vậy, tôi càng nhíu mày chặt hơn. Nếu không phải Đại học Hải Thành gần nhà, tiện cho con gái thường xuyên về, thì…

Thiên kim của Tập đoàn Thẩm thị chúng tôi còn chẳng thèm để mắt đến Đại học Hải Thành.

Đã rót vốn, đã quyên góp xây dựng, vậy mà chất lượng giảng dạy lại kém thế này, mở miệng ra là nói con gái tôi nói dối?

1

Dù trong lòng rất tức giận, nhưng nghĩ đến việc con gái khá thích Đại học Hải Thành, tôi vẫn cố giữ giọng điệu hòa nhã.

“Cô Trương, có lẽ cô hiểu lầm rồi, Thính Vãn mắc bệnh này từ nhỏ, tôi và ba nó đều rất coi trọng, con bé thật sự không phải giả bệnh để trốn quân sự.”

Đầu dây bên kia lại hừ lạnh một tiếng, “Tôi làm giáo dục hơn chục năm, bệnh thật hay giả tôi nhìn không ra sao?”

“Các người ấy à, toàn là bệnh nhà giàu. Ở nhà thì nuông chiều được, nhưng đã đến trường thì phải tuân theo tập thể, nếu không thì đưa đến trường làm gì? Nuôi ở nhà cả đời đi!”

“Nó một mình lười biếng trốn quân sự, mấy đứa khác cũng sẽ bắt chước. Vậy tôi còn quản lý lớp kiểu gì?

Học sinh bây giờ, nhất là nữ sinh, đứa nào cũng yếu đuối như pha lê. Cái thể trạng như vậy, sau này có nhà chồng nào dám lấy làm dâu?”

Nghe đến đây, tôi không thể kìm nén cơn giận trong lòng nữa.

Dù con gái tôi có yếu đến đâu, không ai lấy, tôi vẫn có thể nuôi nó cả đời. Liên quan gì đến người ngoài?

Con bé đỗ đầu toàn khoa, lại còn là học sinh được chính hiệu trưởng Đại học Hải Thành đích thân đến mời nhập học, một giáo viên phụ trách như cô ta, dựa vào đâu mà vài câu nói đã muốn ép con gái tôi thôi học?

“Cô Trương, về vấn đề sức khỏe của con gái tôi, nếu cô có nghi ngờ với giấy tờ thì cứ tìm hiệu trưởng …”

Tôi còn chưa nói xong đã bị cô ta ngắt lời.

“Thôi được rồi, mẹ của Thính Vãn, cô đừng lấy hiệu trưởng ra dọa tôi, giờ chúng ta nói chuyện chính.”

“Hôm nay là ngày huấn luyện đầu tiên, Thẩm Thính Vãn đưa ra báo cáo giả để từ chối tham gia, kết quả là năm nữ sinh khác cũng bắt chước, lấy lý do sức khỏe xin nghỉ.

Cô có biết vì chuyện này mà đại đội 2 của chúng tôi không thể đạt ‘Đại đội huấn luyện xuất sắc’ không?

Danh dự của tập thể mất là mất, chuyện này nhất định phải tính lên đầu Thính Vãn.”

“Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, đại đội 2 có 200 sinh viên, cô đưa tôi 2 triệu coi như bồi thường cho các bạn học.

Ngoài ra, quản cho tốt con gái cô, đừng để nó ở trường đong đưa lung tung, đắc tội với người không nên đắc tội.”

Nói xong, cô ta liền cúp máy, thái độ vô cùng ngang ngược.

Chỉ vì con gái tôi bị dị ứng tia cực tím xin nghỉ huấn luyện quân sự mà bắt tôi bồi thường 2 triệu, chuyện này nghe có hợp lý không?

Dù Tập đoàn Thẩm thị có nhiều tiền, cũng không thể đốt tiền kiểu này.

Nhưng qua những lời cô ta nói, tôi cũng hiểu ra, con gái tôi ở trường nhất định đã đắc tội với ai đó, nên cô giáo này mới nhằm vào con bé như vậy.

Thế nhưng tính cách con gái tôi vốn dịu dàng, lại mới khai giảng, tôi thật sự không nghĩ nó có thể gây thù với ai.

Nghĩ đến đây, tôi liền gọi cho con gái, nhưng đầu dây bên kia luôn báo tắt máy, khiến tôi không khỏi cau mày.

Đang suy nghĩ thì thư ký đẩy cửa bước vào, báo cáo lịch trình buổi chiều.

“Giám đốc Dư, chiều nay ngài có chuyến thăm Đại học Hải Thành, thời gian là 2 giờ chiều.”

Tôi hoàn hồn lại, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.

“Biết rồi, tôi sẽ đến sớm, tiện thể thăm Thính Vãn. Cô thông báo với hiệu trưởng Ngụy một tiếng.”

2

Trên đường đến Đại học Hải Thành, tôi liên tục gọi vào số con gái, nhưng vẫn không sao gọi được, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nặng nề.

Con bé chưa bao giờ mất liên lạc đột ngột như hôm nay…

Nói mới nhớ, từ sáng đến giờ, con bé chưa gửi cho tôi một tin nhắn nào.

Bình thường, vừa thức dậy là nó đã chia sẻ bữa sáng với tôi rồi, nhưng hôm nay thì hoàn toàn không có gì.

Tôi vội vã đến trường, phát hiện hàng ngũ huấn luyện quân sự vừa tan, liền tiện tay chặn một sinh viên để hỏi thăm. Biết được buổi huấn luyện sáng đã kết thúc, sinh viên đều quay về ký túc xá nghỉ ngơi.