Phó Yến lập tức ghìm cương, nghi hoặc ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra là một thuộc hạ cũ từng theo hắn xông pha nơi chiến trường, sống chết có nhau.

Giờ người ấy đang giữ chức vị quan trọng trong Binh bộ, tiền đồ rộng mở, thế mà lại tự xưng đến để “cứu mạng” hắn.

“Thái tử phi nương nương hoàn toàn không sao, tướng quân không thể vượt quan.” Người kia thấp giọng nói.

Phó Yến nhíu mày: “Vì sao?”

“Tướng quân công cao lấn chủ, Thái tử sớm đã sinh nghi. Lần này điều binh canh giữ ngoài quan, chính là để thử lòng tướng quân, xem người có dã tâm với Thái tử phi hay không.”

Một tiếng “ong” vang lên trong đầu Phó Yến.

Tâm huyết trung thành bao năm, lấy mạng bảo vệ, cuối cùng vẫn không đổi lấy được sự tín nhiệm.

Lòng quân vương khó dò, Thái tử đã nhìn thấu tình cảm hắn chôn sâu với Lâm Nguyệt Yên, muốn diệt trừ hậu họa từ trong trứng nước.

Chuyến đi lên núi Ly tìm thuốc, chẳng qua chỉ là cái cớ.

Thái tử muốn xem hắn có thể vì một nữ nhân của ngài, cam tâm tình nguyện đi đến mức nào.

Nhưng một khi vượt ải, sẽ là con đường chết.

Phó Yến cuối cùng cũng hiểu ra.

Không kịp suy nghĩ nhiều, hắn lập tức quay ngựa, lao về kinh thành.

Thế nhưng, vừa về đến phủ, hắn không thấy A Uyên ra đón như mọi khi.

Thay vào đó, quản gia đã quỳ rạp giữa sân, toàn thân run rẩy:

“Lão gia… không xong rồi! Ngày ngài vừa đi, phòng của phu nhân đột nhiên bốc cháy… mà phu nhân… phu nhân không chạy ra!”

Phó Yến cau mày, buột miệng:

“Không thể nào.”

“Nàng sợ lửa nhất, bình thường đến đốt than cũng tránh xa ba trượng, nếu thật sự cháy, sao nàng không chạy?”

Rồi chợt, ánh mắt hắn giãn ra, lẩm bẩm:

“Ta biết rồi, là A Uyên bày trò phải không? Nàng lại đang làm loạn gì đây?

Ngươi về nói với nàng, bản tướng hôm nay vừa từ cõi chết trở về, nàng đừng có giở trò.”

Quản gia khóc đến nghẹn lời:

“Lão gia… phu nhân thật sự đã hóa thành tro rồi…”

Bước chân Phó Yến khựng lại, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi chợt đông cứng.

Hắn trừng mắt nhìn quản gia đang quỳ, ánh mắt dần hóa sắc lạnh.

“Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!”

“Lão gia… phu nhân thực sự… không còn nữa. Hôm đó cháy lớn quá, phu nhân không thoát được. Khi lửa tắt, chỉ còn lại một đống tro tàn…”

Mặt Phó Yến trắng bệch, thân hình lảo đảo.

Hắn đẩy quản gia ra, lao như điên về phía viện của Giang Uyên.

“Không thể nào… nàng sao có thể… nàng sợ lửa nhất mà…”

Trong viện là một bãi hoang tàn, gạch đá cháy sém, tro bụi nồng nặc mùi khét.

Phó Yến đứng lặng nơi đống đổ nát, đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm vào nền đất cháy đen, tay siết chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào thịt, nhưng chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.

“A Uyên… A Uyên!”

Hắn đột nhiên bật hét, trong tiếng gào là cơn hoảng loạn và tuyệt vọng chưa từng có.

Không ai trả lời.

Hắn lao vào đống tro tàn, điên cuồng bới tìm.

Dầm gỗ cháy đen, mảnh sứ vỡ vụn, áo váy cháy rụi…

Có cả con diều bằng giấy mà hắn từng làm cho nàng, giờ chỉ còn một mảnh tàn tích.

Cuối cùng, tay hắn chạm vào một đống tro lạnh cứng.

Khi hắn nhặt lên một nhúm tro, bỗng toàn thân chấn động, ngây người bất động.

Đó là một đốt xương tay, xương ngón tay của nàng, trên đó vẫn còn chiếc nhẫn ngọc Hồng Sơn hắn từng đeo cho nàng.

“Nguyện như chiếc nhẫn này, trọn đời một lòng.”

Tro trong tay lặng lẽ trượt qua các kẽ ngón.

Chỉ trong vài ngày, vợ con đều mất. Cơn tuyệt vọng đột ngột ập đến, khiến hắn như không thở nổi.

“A Uyên… sao nàng dám… sao nàng dám bỏ lại ta như vậy?!”

Cánh cửa phòng chỉ khép hờ, hoàn toàn có thể chạy ra.

Nàng rõ ràng đã quyết tâm tìm cái chết.

Chỉ là… hắn mới đi có hai ngày… vì sao nàng lại tuyệt tình đến thế?

Cho đến khi hắn tìm thấy trong thư phòng bức di thư Giang Uyên để lại.

Hắn run rẩy mở ra, từng nét chữ như từng nhát dao khắc vào lòng.

Thì ra… nàng đã biết hết rồi.

Biết hắn từng thầm yêu Lâm Nguyệt Yên.

Biết hắn là người hiến kế cho Thái tử, ra tay diệt cả nhà nàng.

Biết tất cả.

Vì thế, nàng mới chọn rời đi, mang theo cả đứa con chưa kịp chào đời.

Dùng một trận hỏa thiêu, đổi lấy giấc mộng đời đời dằn vặt của hắn.

Hắn mồ côi từ nhỏ, thân thích không còn, vợ con là cả gia đình của hắn.

Phó Yến chỉ cảm thấy niềm kiêu ngạo vững chắc bấy lâu trong đầu, từng chút, từng chút một sụp đổ.

Trước mắt tối sầm, hắn đột ngột phun ra một ngụm máu tươi.

6

Phó Yến cuối cùng cũng hiểu ra, hắn chưa bao giờ thật sự chỉ coi nàng là một thế thân.

Ba năm sớm tối kề cận, nàng đã sớm khắc ghi trong lòng hắn, là thê tử duy nhất.

Đáng tiếc… khi hắn kịp hiểu, mọi chuyện đã quá muộn.

Trong Đông cung, đèn đuốc sáng trưng. Tiêu Cảnh Chương đang nín thở, lặng lẽ chờ đợi một kết quả.

Hắn nghĩ, nếu một thần tử trung thành dám có ý với nữ nhân của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dung thứ.

Chẳng bao lâu, thị vệ bước đến bẩm báo, ngón tay Tiêu Cảnh Chương siết chặt tay vịn đến trắng bệch.
CHƯƠNG 6: https://vivutruyen.net/the-than-trong-bien-lua/chuong-6/