Ta từng nghĩ đời mình đã tìm được nơi nương tựa.
Vài năm sau khi được Phó Yến cứu ra khỏi biển lửa, ta thành tướng quân phu nhân, bụng mang đứa con đầu lòng, ai gặp cũng chen nhau hâm mộ vận số may mắn của ta.
Cho đến một ngày, đi ngang qua thư phòng, ta nghe thấy hắn nói chuyện với bằng hữu — và toàn bộ thế giới của ta sụp đổ.
“Nàng ấy rốt cuộc giống Lâm Nguyệt Yên mấy phần? Khiến ngươi năm ấy bất chấp tội chet mà xông vào lửa cứu?”
“Nguyệt Yên giờ là thái tử phi, ta và nàng ấy không còn khả năng nào nữa. Chỉ là A Uyên có vài phần giống, coi như chút an ủi cho lòng ta.”
“Nếu phu nhân biết chính ngươi là người đề nghị thái tử tru di cả nhà nàng ấy… e rằng ngay cả kẻ thế thân này cũng không giữ nổi.”
Thì ra, thứ ta xem như ánh sáng cứu rỗi giữa tuyệt vọng… lại chỉ là địa ngục tầng thứ hai.
Còn cái gọi là “ân tình” năm xưa — hóa ra chỉ là hắn cứu bóng hình một nữ nhân khác.
Mà bi kịch ấy bắt đầu từ ngày thái tử trở về hoàng cung.
Năm đó, ta đã cứu một vị hoàng tử sa cơ, còn vì chàng mà giải độc, cùng chàng sống những ngày ân ái đắm say.
Khi chàng khôi phục thân phận thái tử, ta ngây thơ nghĩ rằng chàng sẽ nhớ ân nghĩa.
Nhưng lệnh đầu tiên hắn ban ra lại là thiêu rụi toàn bộ U Y Yên.
Phụ thân, mẫu thân, muội muội, tất cả chet thảm trong biển lửa.
Còn ta được kéo ra từ cửa tử bởi tiểu thị vệ Phó Yến.
Hắn đã đứng giữa tro tàn, nhìn ta mà hứa:
“A Uyên, ta mến nàng từ lâu. Chỉ cần nàng gả cho ta, cả đời này nàng sẽ là thê tử duy nhất, ta quyết chẳng phụ nàng.”
Ta tin.
Tin đến mức bỏ hết quá khứ, đặt trọn sinh mệnh vào tay hắn.
Nhưng sự thật lại sắc như lưỡi dao,
ta chỉ là bóng dáng thay thế cho Lâm Nguyệt Yên.
Còn gia tộc ta bị tru di… chính là nhờ lời đề nghị của hắn.
Đã vậy…
Ta mỉm cười giữa đêm tối, chạm lên bụng đang dần lớn.
Nếu hắn muốn lấy ta làm “thế thân”, thì kiếp này,
ta sẽ tự tay kết thúc vai diễn ấy.
1
“Nàng ấy vĩnh viễn cũng sẽ không hay biết. A Uyên dưới sự dạy dỗ của ta, nay đã có năm phần giống Nguyệt Yên, lại vô cùng ỷ lại ta.”
“Nguyệt Yên tính tình yếu đuối, nếu phải cùng hầu hạ Thái tử, sao có thể đấu lại nàng ta?”
“Huống chi, ta sẽ giữ đúng lời hứa, cả đời này đều sẽ bù đắp cho A Uyên.”
Nghe những lời nhạt nhẽo mà thản nhiên ấy từ miệng Phó Yến, ta đứng sau bình phong, tay siết chặt đến mức rớm máu, cũng chẳng hề hay.
Chỉ đến khi rời khỏi hành lang, nước mắt mới lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
Ta vốn là nữ đệ tử duy nhất dưới trướng Y Thánh, ba năm trước từng cứu một hoàng tử bị trúng tình độc, đang bị truy sat, tên là Tiêu Cảnh Chương.
Ta đưa chàng về trú tạm tại U Y Yên. Nhưng nửa năm sau, Cấm quân tìm được chàng, khôi phục thân phận Thái tử.
Thế nhưng chàng lại tin lời gièm pha, sợ bị người biết lúc lưu lạc từng ở nhờ nhà tiện dân.
Ngay đêm đó, U Y Yên cháy rụi, Tiêu Cảnh Chương đã thiêu số ng cả nhà ta.
Ngay cả muội muội ba t/uổi cũng không thoát.
Hai tay ta bỏng rát, chỉ kịp ôm ra được thi t hể nhỏ bé đầm đìa máu thịt của muội muội.
Ta gào khóc đến khàn giọng, là tiểu thị vệ thanh mai trúc mã, Phó Yến đã lao vào biển lửa cứu ta.
Hắn quỳ xuống khẩn cầu Thái tử:
“Xin điện hạ tha nàng một mạng, vi thần sẽ đưa nàng về phủ, đích thân giam giữ, tuyệt đối không để nàng gây Ioạn.”
Thái tử nhìn gương mặt ta, cuối cùng cũng mềm lòng chấp thuận.
Từ đó, ác mộng mỗi đêm quấn lấy ta, những tiếng kêu cứu của phụ mẫu và muội muội văng vẳng bên tai khiến ta khóc đến bình minh.
Là Phó Yến không oán không hối, kiên nhẫn ôm ta qua từng đêm.
“A Uyên, đừng sợ, ta vẫn luôn ở đây.”
“A Uyên, dẫu thiên hạ phụ nàng, ta tuyệt không phụ.”
Hôm nay, Tiêu Cảnh Chương phong quang cưới Thái tử phi.
Còn ta, đã trở thành phu nhân của Tướng quân phủ.
Nhưng ta chưa từng ngờ, người ta xem là cứu rỗi, lại là một ác quỷ khác.
Vì muốn giúp Lâm Nguyệt Yên dẹp đường chướng ngại, hắn đã đề xuất với Thái tử thiêu số ng cả nhà ta, chỉ để ta không còn cơ hội nào nối lại với Thái tử.
Thì ra hắn chưa từng thật lòng yêu ta. Từ đầu đến cuối, chỉ là thương hại gương mặt này, gương mặt giống Nguyệt Yên của ta.
Tuyệt vọng ập tới.
Thù diệt môn là do Thái tử gây ra, ta không thể báo.
Nay đến người đầu gối tay ấp cũng là đồng phạm.
Nước mắt rơi không ngừng, ta run rẩy áp tay lên bụng.
Hôm nay ta đã tự bắt mạch, mạch hỉ.
Ta vốn định báo tin mừng này cho Phó Yến…
Giờ thì, không cần nữa rồi.
Đêm đến, Phó Yến như thường lệ bước vào phòng ta, thân mang mùi đàn hương thanh mát sau khi tắm.
Bàn tay quen thuộc luồn vào trong vạt áo, hơi thở nóng hổi phả lên cổ ta.
“Hôm nay thân thể chắc đã ổn rồi chứ? Lần này ra quân một tháng, ta rất nhớ nàng.”
“A Uyên, cho ta…”

