“Những lời vừa rồi, bản cung cũng coi như chưa từng nghe qua.”
Sắc mặt ta vẫn không đổi, nhưng trong lòng đã rõ.
Xem ra đến tận bây giờ, vẫn không ai tin rằng người từng si mê Lý Mặc Bạch sâu đậm như ta lại có thể lấy người khác.
Nhưng sự thật là, ta đã thật sự thành thân.
Ta cũng chẳng buồn giải thích, ngồi nghiêm trang nơi tiệc rượu, làm như không thấy những ánh mắt dò xét và lời thì thầm quanh mình.
Thậm chí ta còn có chút nhàn rỗi nghĩ thầm, không biết tiểu Tuế ở nhà có nghe lời phụ thân mà ngoan ngoãn ở yên chờ ta về không.
Cuối cùng cũng chờ được yến tiệc kết thúc, ta như tên rời cung, xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Nhưng khi đi ngang qua bờ hồ, một quý nữ “vô tình” va vào người ta.
Đất ven hồ ẩm ướt, ta vốn đã đứng không vững.
Ngay lúc sắp ngã xuống hồ, một bóng người bất ngờ lao tới, vững vàng đỡ lấy ta.
Ta ngẩng đầu lên, liền chạm vào một đôi mắt chan chứa đắng chát và u ám.
Thời gian ba năm chảy trôi, cuối cùng vẫn gặp lại cố nhân.
Lý Mặc Bạch nở một nụ cười khổ, nhẹ giọng gọi ta:
“Tuế Tuế, lâu rồi không gặp.”
Ta nhanh chóng phản ứng, rút tay ra, lạnh nhạt đáp:
“Thế tử, lâu rồi không gặp.”
Nụ cười bên môi Lý Mặc Bạch dần biến mất, trong giọng nói mang theo vài phần đau đớn:
“Tuế Tuế, xin nàng đừng đối xử với ta như vậy.”
“Ta… ta rất buồn.”
Lòng ta khẽ gợn, liếc hắn một cái, nhưng không đáp.
Mấy vị quý nữ đang định rời đi cũng dừng lại, có vẻ rất hứng thú mà đứng xem.
Ta chưa bao giờ thích bị người khác coi là trò vui, liền vòng qua Lý Mặc Bạch định rời đi.
Hắn lại dùng sức nắm lấy cổ tay ta.
“Tuế Tuế, ba năm không gặp, ta rất nhớ nàng.”
“Chẳng lẽ nàng không hề nhớ đến ta chút nào sao?”
Ta giằng mạnh tay ra, lạnh lùng nói:
“Thế tử, xin tự trọng.”
“Người chàng nên nhớ đến không phải ta, mà là Lâm Sương, người chàng từng bất chấp mọi thứ để cưới về.”
“Nếu không muốn nàng ấy tổn thương, thì nên cách xa ta một chút.”
Lý Mặc Bạch nghe xong, ánh mắt bỗng sáng lên:
“Tuế Tuế, nàng đang ghen sao?”
“Chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, ta và Lâm Sương…”
Ta thẳng thừng cắt lời hắn:
“Dù có là hiểu lầm hay không, ta cũng chẳng còn để tâm nữa.”
“Quý phi nương nương chưa nói với chàng sao? Ta đã có phu quân và hài tử, xin thế tử đừng nhắc lại những chuyện chẳng liên quan, tránh gây hiểu lầm.”
Lý Mặc Bạch như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, thân hình loạng choạng:
“Phu quân? Nàng… nàng đã gả cho người khác…”
“Lại còn nói chuyện giữa chúng ta là… chuyện chẳng quan trọng?”
Bao năm bên nhau, ta chưa từng thấy hắn khóc.
Nhưng lúc này, ta thấy vành mắt hắn đỏ hoe, trong mắt tràn ngập đau đớn và hoang mang.
“Tuế Tuế, sao nàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy?”
Hắn hỏi với vẻ thương tâm đến mức như thể người có lỗi là ta.
Ta lạnh lùng nhìn hắn, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
“Lý Mặc Bạch, ta từng cho chàng cơ hội rồi.”
Sắc mặt hắn cứng đờ, bước chân loạng choạng lùi lại mấy bước, như núi ngọc đổ sụp.
Các quý nữ quanh đó chưa từng thấy bộ dạng này của Lý Mặc Bạch, ai nấy đều kinh ngạc.
“Hồi đó không phải nói thế tử chán ghét Chu Tuế Ninh nên nàng ta mới bỏ kinh đi biên ải sao? Sao giờ nhìn có vẻ không phải vậy?”
“Đúng thế, thế tử dây dưa không dứt, xem ra người vẫn còn lưu luyến… là hắn.”
Cũng có quý nữ bĩu môi, giọng chua chát:
“Giờ ta lại mong Chu Tuế Ninh thật sự đã thành thân rồi…”
Ta chẳng buồn nhìn phản ứng của người khác, chỉ bình thản nói với Lý Mặc Bạch:
“Nếu không có việc gì nữa, xin thế tử buông tay. Phu quân và hài tử ta còn đang đợi ta về nhà.”
Bàn tay Lý Mặc Bạch khẽ run lên, cuối cùng cũng buông cổ tay ta ra, trong mắt tràn ngập muôn vàn cảm xúc, tựa như đang gào thét những điều không thể nói ra.
Ta trong lòng không chút gợn sóng, chỉ thấy nhàm chán vô cùng.
Nhìn thấy vẻ lãnh đạm trên mặt ta, Lý Mặc Bạch nhắm mắt lại, cuối cùng cũng không ngăn ta nữa.
“Tuế Tuế, ta không tin.”
“Ta không tin nàng có thể quên bao năm tình cảm, rồi gả cho người khác.”
“Nàng từng nói, đời này không gả ai ngoài ta mà…”
Ta nhếch môi cười khẽ, nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng, rồi xoay người rời đi.
Lý Mặc Bạch vẫn không cam lòng, lẽo đẽo theo sau ta, mấy lần định nói gì đó, nhưng đều bị vẻ lạnh lùng của ta ép cho không thốt nên lời.
Cho đến khi bước đến gần cửa cung, ta mới trông thấy không xa có hai bóng người, một lớn một nhỏ, lúc này mới lặng lẽ thở phào.
Lý Mặc Bạch vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt ngập đầy buồn bã và hoang mang.
Bên cạnh, những tiểu thư thế gia vừa theo sau xem trò vui, lúc này có người nhận ra thân ảnh phía xa liền thốt lên kinh ngạc:
“Chẳng phải đó là Tống Dung Thần sao? Hắn không có chiếu chỉ thì quyết không nhập kinh, sao lần này lại trở về đột ngột như vậy?”

