Tới cổng Lý phủ, lại bị ngăn lại.
Lý Mặc Bạch nghe tin tới, lại hồi lâu không nói gì.
Mặt ta ẩn dưới khăn voan, chỉ nghe thấy giọng hắn khản đặc:
“Tuế Tuế, hôn lễ… dời lại một tháng, được không?”
Ta siết chặt khăn tay, còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe tiếng bước chân hỗn loạn vọng tới.
Kế đó là tiếng gọi đau thương của Lâm Sương:
“Ca ca Mặc Bạch, đừng bỏ muội lại…”
Lý Mặc Bạch hoảng hốt xoay người, trong tiếng sột soạt của y phục, ta nghe giọng hắn cố kìm nén:
“Tuế Tuế, nàng về trước được không?”
“Hôm nay… hôm nay ta không thể thành thân với nàng.”
Ta đứng như hóa đá, hồi lâu sau mới cất tiếng, nhẹ đến khó nghe:
“Lý Mặc Bạch, chàng còn nhớ chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi không? Còn nhớ những lời chàng từng nói với ta, những lời hứa đó không?”
Nhưng Lý Mặc Bạch không nói gì.
Tiếng nức nở yếu ớt của Lâm Sương không ngừng vang lên, xung quanh hỗn loạn vô cùng.
Ta đang định mở miệng thì bất ngờ cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ giật lấy dải lụa bên hông ta.
Lực quá mạnh khiến ta lảo đảo suýt ngã.
Hỷ bào bị kéo mạnh, rơi xuống, tiếng cười vang lên khắp nơi
Ánh mắt chế nhạo, phấn khích đổ dồn về phía ta, ngay sau đó, khăn trùm đầu cũng bị Lý Mặc Bạch giật xuống.
Ta chết lặng đứng đó, tim run lên từng đợt.
Ta không ngờ, Lý Mặc Bạch lại làm ra chuyện đó.
Trước mặt bao người, kéo áo cưới, giật khăn trùm, chẳng khác gì làm nhục danh tiết của ta.
Hắn kéo hỷ bào của ta khoác lên người Lâm Sương đang áo quần xộc xệch.
Thoạt nhìn, giống như bọn họ mới là tân lang tân nương hôm nay.
Ta sững sờ nhìn hắn, hắn lại tránh ánh mắt ta, nhíu mày trách mắng:
“Ta đã bảo nàng về trước rồi, sao cứ cố chấp? Người ta nói chẳng sai, nàng đúng là thô lỗ, cộc cằn, không hiểu lễ nghi!”
“Giờ còn đứng đây làm gì, định để mọi người cười chê nàng sao?”
Ta xấu hổ đến tột cùng, giọng run run:
“Lý Mặc Bạch, chàng dám nói lại lần nữa?”
Nhưng Lý Mặc Bạch không đáp.
Hắn ôm Lâm Sương xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Lâm Sương ngoái đầu lại, khuôn mặt còn vương nước mắt nay lại nở nụ cười đắc ý, vô thanh mấp máy môi:
“Chu tiểu thư, ta thắng rồi.”
Từ đó, ta trở thành trò cười của toàn bộ kinh thành.
Sáng hôm sau, Lý Mặc Bạch nhờ người trả lại túi hương ta từng tặng hắn.
Chiếc túi từng sạch sẽ tinh xảo, giờ dơ bẩn vô cùng, còn tệ hơn cả quần áo của kẻ ăn mày nơi đầu đường.
Ta hoàn toàn tuyệt vọng, xé bỏ hôn thư, cắt vụn đôi uyên ương hí thủy trên khăn trùm đầu, rồi sai người mang tất cả gửi trả về Lý phủ.
Sau đó, ta một mình rời đến biên ải, chưa từng quay lại lần nào.
Nếu không phải hôm nay quý phi nhắc đến Lý Mặc Bạch, e rằng ta đã sớm quên mất con người ấy rồi.
“Tuế Ninh, con thật sự không nguyện ý sao?”
“Chuyện năm xưa, Mặc Bạch đã kể rõ với bản cung, đều là hiểu lầm cả.”
“Các con quen biết từ thuở thiếu thời, bên nhau mười mấy năm trời, nếu chỉ vì một chút hiểu lầm mà lỡ dở, chẳng phải quá đáng tiếc ư?”
Quý phi trên cao dường như vẫn chưa cam lòng, lại hỏi ta một lần nữa.
Ta mỉm cười bình thản:
“Bẩm quý phi nương nương, những chuyện tuổi trẻ năm xưa, thần nữ sớm đã quên rồi.”
“Huống hồ thần nữ nay đã có phu quân, hài tử cũng đã hai tuổi, nếu có bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ từ lâu, thần nữ không thấy tiếc nuối gì cả.”
Lời vừa dứt, cả yến tiệc đều kinh ngạc.
Quý phi thất thanh: “Ngươi… ngươi đã thành thân rồi ư?”
“Nhưng chẳng phải ngươi từng nói, đời này không gả ai ngoài Mặc Bạch sao?”
Các tiểu thư thế gia khác cũng mở to mắt nhìn ta, vẻ mặt như thấy quỷ.
“Nàng ta thực sự đã gả cho người khác sao? Không thể nào! Trước kia nàng ta si mê thế tử như vậy, sao có thể cam lòng lấy người khác?”
“Ta đoán nàng đang nói dối. Thế tử sau khi nàng rời đi đã cưới Lâm Sương, nàng không chịu kém cạnh nên mới bịa ra một phu quân với đứa con tưởng tượng mà thôi.”
“Ta cũng thấy thế. Thế tử là người tài mạo song toàn, gặp được người như vậy rồi, ai còn nhìn vừa mắt phàm phu tục tử khác nữa? Nàng ta chắc chắn tự biết mình không xứng, nên mới bịa chuyện.”
“Đúng vậy, ngoại trừ Tướng quân thường trú ở biên ải, Tống Dung Thần, còn có thể hơn thế tử một bậc… không đúng, chẳng phải ba năm qua Chu Tuế An vẫn ở biên ải sao?”
Ta làm như không nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, chỉ giữ nguyên nụ cười ôn hòa, đúng mực.
Khoảnh khắc này, tựa như ta và họ đã đổi vai so với ba năm trước.
Họ xôn xao thất thố, chẳng biết lễ nghi là gì.
Còn ta, bình tĩnh như nước, đĩnh đạc thong dong.
Quý phi cũng nghe thấy những lời xì xào, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát khẽ:
“Đang trong yến tiệc mà ồn ào như thế là thể thống gì? Là quý nữ thế gia mà ngay cả lễ nghĩa cơ bản cũng không hiểu sao?”
Tiếng ồn ào lập tức lắng xuống.
Ta cụp mắt, như thể tất cả chẳng hề liên quan đến mình.
Quý phi lại nhìn ta lần nữa, hồi lâu mới khẽ thở dài:
“Thôi vậy, nếu ngươi không nguyện ý, thì coi như bản cung chưa từng nói gì.”

