Lục Khả Lâm ngửi thấy mùi “thủ khoa tỉnh” liền chạy tới chen ngang:

“Anh Lạc Thư, có gì to tát đâu. Không giành được thủ khoa thì để em lo! Em mới là thanh mai trúc mã của anh, là người xứng đáng làm anh nở mày nở mặt nhất!”

Trần Lạc Thư bị cô ta dỗ ngọt đến mềm lòng, còn đưa tay xoa đầu cô ta cưng chiều.

Rồi quay sang tôi trừng mắt, cảnh cáo:

“Hứa Thư Ngôn, tôi nói trước, nếu cô thi không tốt, tôi sẽ chia tay!”

Tôi chẳng buồn đáp lại, coi như anh ta vừa đánh rắm.

Dù không bị chia tay, tôi cũng sẽ đá anh ta thôi.

Một tên học sinh hạng bét như thế, tôi chả thèm.

Những môn sau, tôi vẫn giữ nguyên chiến thuật — mỗi môn chỉ làm một câu, thời gian còn lại thì vẽ linh tinh trên giấy nháp.

Đến khi thi xong môn cuối cùng, tôi thầm nhẩm trong đầu:

Tổng cộng tôi chỉ làm được đúng 10 điểm. Để xem Lục Khả Lâm tính sao với 740 điểm còn lại bị hệ thống cưỡng ép cộng vào bài thi!

Sau kỳ thi đại học, tôi vừa đi làm thêm vừa chăm sóc bố mẹ ở bệnh viện.

Trong khi đó, Lục Khả Lâm và Trần Lạc Thư thì du hí khắp nơi, nào là “check-in Thanh Hoa”, rồi “ghé thăm Bắc Đại”.

Lục Khả Lâm mỗi ngày đều đăng ba bài trên mạng xã hội, toàn là ảnh tình tứ với Trần Lạc Thư, suýt nữa thì hôn nhau luôn rồi.

Cô ta còn cố tình nhắn tin cho tôi để khoe mẽ và gây khó chịu:

【Hứa Thư Ngôn, ghen tỵ chứ gì, anh Lạc Thư đưa tôi đi Thanh Hoa trước để làm quen môi trường nè~】

【Nghe nói cậu giờ ngày ngày đi bưng bê rửa chén kiếm sống, đầu tóc nhờn bết bẩn thỉu lắm à?】

【Chậc chậc, mỗi người một số, dù cậu có giải bao nhiêu đề thì cũng không rũ bỏ nổi cái mùi “quê mùa” từ trong máu đâu~】

【À đúng rồi, anh Lạc Thư nói, chỉ cần tôi đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, anh ấy sẽ đá cô để đến với tôi!】

Nhìn loạt tin nhắn như pháo nổ bên kia từ Lục Khả Lâm, tôi chợt nhớ đến hồi còn ở quê, thường hay trêu chọc mấy con chó con ngu ngốc.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, gửi lại một tin ngắn gọn:

【Cô đúng là rảnh rỗi thật đấy, ngoài việc nằm mơ giữa ban ngày thì cũng chỉ biết… nằm mơ giữa ban ngày.】

Chưa đầy một phút sau, cô ta gửi liên tiếp mấy đoạn tin nhắn thoại, mỗi đoạn dài tận 60 giây.

Tôi cũng chẳng cần nghe, đoán được toàn là mấy lời bẩn thỉu khó nghe, thế là thẳng tay chặn luôn — xoá số, xoá chat, xử lý gọn lẹ trong một nốt nhạc.

Thật ra tôi cũng rất mong chờ — không biết lúc Lục Khả Lâm nhìn thấy điểm số của mình, gương mặt sẽ là biểu cảm gì.

Cô ta còn có thể ngẩng cao đầu mà khoe khoang như hôm nay nữa không?

Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày công bố điểm thi.

Lục Khả Lâm để có thể sỉ nhục tôi, còn đặc biệt bày một màn xem điểm “tập thể”.

Cô ta mời cả lãnh đạo trường lẫn bạn bè trong lớp đến chứng kiến.

Lớp chúng tôi là lớp chọn của toàn trường, học sinh hầu hết đều có thành tích tốt.

Chỉ có Trần Lạc Thư là ngoại lệ — cậu ta vào đây là nhờ tiền của gia đình “mua suất”.

Nửa tiếng trước khi tra điểm, Lục Khả Lâm đã không kìm nổi mà lên sân khấu phát biểu.

Nghe mà suýt nữa tôi cũng tin thật.

Cô ta nghiêm túc, hùng hồn nói:
“Hôm nay tôi mời các thầy cô, các lãnh đạo đến đây là để cùng chứng kiến tôi trở thành thủ khoa tỉnh!”

Cả khán phòng lập tức ồ lên.

Thành tích của Lục Khả Lâm tuy không tệ, nhưng để trở thành thủ khoa thì… hơi hoang đường.

Giáo viên chủ nhiệm sợ cô ta mạnh miệng quá đến lúc lại “tự vả”, vội lên sân khấu can ngăn.

Nhưng cô ta nào có nghe.

Cô ta vẫn tiếp tục:

“Tôi biết các thầy cô vẫn luôn đặt kỳ vọng vào Hứa Thư Ngôn, nhưng lần này, tôi chắc chắn sẽ vượt qua cô ấy!”

“Thủ khoa tỉnh là của tôi, suất vào Thanh Hoa cũng là của tôi!”

Nói xong còn đặc biệt lách qua đám người, liếc tôi bằng ánh mắt khiêu khích.

Nghe cô ta khẳng định chắc nịch như vậy, không ít giáo viên bắt đầu bán tín bán nghi, nghĩ rằng có khi cô ta thật sự thi tốt vượt kỳ vọng.

“Đã thế thì chúng tôi càng thêm mong chờ rồi đấy, Lục Khả Lâm!”

Trần Lạc Thư cũng tỏ ra đầy kỳ vọng.

Đám bạn thân của Lục Khả Lâm thì không ngừng hô hào:

“Khả Lâm là giỏi nhất!”

“Cái loại mọt sách từ quê ra như Hứa Thư Ngôn làm sao sánh bằng gen quý tộc trí thức như chúng ta được!”

Thấy mọi người đều trông đợi mình, Lục Khả Lâm càng được đà, bắt đầu mỉa mai tôi thẳng mặt.

“Hứa Thư Ngôn, cậu đừng trách tôi vì quá giỏi mà tranh suất Thanh Hoa với cậu nhé.”

“Thi đại học vốn dĩ là chiến trường ngàn người tranh một chỗ, cậu thua tôi cũng là điều dễ hiểu thôi!”

Cô ta cười tươi như hoa.

Nhưng tôi thì chẳng hề nao núng.

Chỉ thản nhiên đáp lại một câu:

“Điểm còn chưa tra, cô lấy gì mà tự tin thế? Lỡ lát nữa tự tát vào mặt thì sao?”

Lời vừa dứt, sắc mặt Lục Khả Lâm tối sầm lại.