Tôi đứng lên, nhìn mình trong gương.
Mắt hơi đỏ, nhưng không có nước mắt.
Tôi nói với chính mình:
Lâm Niệm, phải bình tĩnh.
Nóng giận không giải quyết được gì.
Phải tìm được bằng chứng.
2.
Tối hôm đó, tôi không về căn nhà thuê chung nữa.
Tôi chuyển vào một khách sạn gần công ty để ở tạm.
Tô Vy nhắn cho tôi hơn chục tin WeChat:
“Niệm Niệm, cậu đang ở đâu?”
“Niệm Niệm, đừng giận nữa, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”
“Niệm Niệm, tớ được thăng chức cậu phải mừng cho tớ chứ, chúng ta là bạn thân mà?”
Tôi không trả lời.
Nằm trên giường khách sạn, tôi nhìn chằm chằm trần nhà.
Tám năm.
Năm 2016, chúng tôi quen nhau trong ký túc xá đại học.
Cô ấy là người ở giường trên, hoạt bát, nói chuyện rất duyên.
Còn tôi thì trầm tính, không giỏi giao tiếp, lúc nào cô ấy cũng kéo tôi theo.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi thuê nhà cùng nhau, rồi cùng vào làm ở công ty này.
Năm năm trôi qua, chúng tôi cùng ở một phòng ban, làm chung một công việc.
Tôi từng nghĩ, chúng tôi là bạn thân nhất.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, cô ấy lại đi ăn cắp đồ của tôi.
Điện thoại lại reo.
Là cuộc gọi của Tô Vy.
Tôi tắt máy.
Cô ấy gửi tới một đoạn ghi âm: “Niệm Niệm, cậu không bắt máy như vậy, tớ biết giải thích thế nào? Tớ thật lòng muốn giúp cậu thôi, sao cậu lại không biết ơn chứ?”
Giúp tôi?
Tôi bật cười lạnh.
Tôi mở laptop, đăng nhập vào hệ thống đám mây của công ty.
Tệp gốc của phương án tôi vẫn còn đó.
Thông tin thuộc tính hiển thị: người tạo là Lâm Niệm, thời gian tạo là ngày 15 tháng 7.
Còn bản của Tô Vy, ngày tạo là 5 tháng 10.
Cô ấy đến sau tôi gần ba tháng.
Đây là bằng chứng đầu tiên.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Vì cô ta có thể ngụy biện rằng đó là “phiên bản tối ưu hóa”.
Tôi cần thêm bằng chứng.
Tôi bắt đầu lục lại lịch sử trò chuyện.
Từ tháng 7 đến tháng 9, tất cả những đoạn tôi thảo luận phương án với đồng nghiệp trên WeChat đều được lưu lại.
Ngày 20 tháng 8, tôi còn gửi bản nháp đầu tiên cho khách hàng qua email.
Tất cả những điều đó đều có thể chứng minh, phương án là do tôi làm.
Tôi chụp màn hình, lưu trữ, sao lưu lại cẩn thận.
Rồi tôi chợt nhớ tới một chuyện.
Ngày 28 tháng 9.
Tối hôm đó, Tô Vy hỏi tôi: “Niệm Niệm, phương án của cậu làm tới đâu rồi?”
Khi ấy tôi nghĩ cô ta chỉ đang quan tâm đến tôi.
Giờ nghĩ lại, hóa ra là đang dò xét tình hình.
Tôi lục lại đoạn chat đó, chụp màn hình lưu lại.
Bằng chứng dần dần được tích lũy.
Nhưng tôi biết, chừng đó vẫn chưa đủ để kết tội rõ ràng.
Vì cô ta vẫn có thể ngụy biện rằng “hai người cùng thảo luận”.
Tôi cần bằng chứng mạnh hơn.
Tôi cần thời gian.
Hôm sau đi làm, tôi vẫn cư xử bình thường.
Không làm loạn, không chất vấn, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Vy nhìn thấy tôi, thở phào nhẹ nhõm.
“Niệm Niệm, cậu nghĩ thông rồi à?”
Tôi nhìn cô ta: “Tô Vy, thứ cậu đánh cắp không phải chỉ là một phương án, mà là niềm tin tám năm của tôi.”
Nụ cười của cô ta lập tức cứng đờ.
“Cậu—”
“Tôi chỉ muốn để cậu biết.” Tôi xoay người ngồi lại bàn làm việc. “Chuyện này, chưa kết thúc đâu.”
Cô ta đứng yên tại chỗ, sắc mặt rất khó coi.
Tôi không thèm nhìn thêm một lần.
Tôi mở máy tính, tiếp tục làm việc.
Tiểu Chu lén đưa cho tôi một mẩu giấy: “Chị ơi, em sẽ giúp chị.”
Tôi liếc nhìn cô ấy, nhẹ gật đầu.
Từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu lên kế hoạch thu thập bằng chứng.
Mỗi ngày đều sao lưu lại lịch sử trò chuyện.
Mỗi lần thảo luận công việc với đồng nghiệp, tôi đều ghi lại nội dung.
Tôi còn trích xuất cả dữ liệu ra vào công ty và video camera giám sát.
Ngày 8 tháng 10, đúng là lúc tôi đi vệ sinh, Tô Vy đã quay lại bàn làm việc của tôi.
Cô ta ở trước máy tính tôi ba phút.
Ba phút, đủ để copy một file PPT.
Bằng chứng ngày càng nhiều lên.
Tôi đang chờ một cơ hội.
3.
Ngày 15 tháng 10, thứ Hai.
Công ty chính thức thông báo Tô Vy được thăng chức, đảm nhiệm vị trí Quản lý vận hành.
Lương tháng từ 18.000 tệ tăng lên 25.000, tăng 7.000 tệ.
Còn tôi, vẫn là tổ trưởng vận hành, lương tháng 18.000, không tăng một xu.
Lúc thông báo, cả văn phòng đều vỗ tay.
Tô Vy đứng cạnh Giám đốc Vương, cười rạng rỡ.
Cô ta liếc nhìn tôi, trong ánh mắt ánh lên chút đắc ý.
Tôi không biểu cảm gì, cũng vỗ tay theo.
Giám đốc Vương nói: “Phương án lần này của Tô Vy làm rất tốt, là một trong những phương án xuất sắc nhất của phòng chúng ta trong những năm gần đây. Mong mọi người học hỏi cô ấy.”
Học hỏi cô ta?
Học cách ăn cắp công sức của người khác à?
Tôi cúi đầu xuống, không muốn ai nhìn thấy vẻ mặt mình lúc đó.

