“Hệ thống, tôi không chờ thêm nổi một tháng nữa đâu. Sắp đến sinh nhật của Trì Diễn rồi, buổi tiệc đó có cả minh tinh mà tôi thích lắm… tôi nhất định phải tham gia!”

“Hôm nay tôi quan sát kỹ rồi, thật ra nền tảng của Chu Vi Vi cũng không tệ lắm. Đợi tôi tráo đổi khí vận xong, tôi sẽ mời bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ giỏi nhất đến chỉnh sửa lại toàn bộ gương mặt.”

Thì ra, mười năm trước, khi còn ở trại trẻ mồ côi, việc Hứa Thanh Thanh thường tự nói một mình không phải vì cô ta có vấn đề về thần kinh.

Mà là… cô ta đã sớm bị ràng buộc với hệ thống.

Một lát sau, giọng cô ta đột nhiên trở nên gấp gáp:

“Cái gì? Bắt tôi mặc đồ lót của cô ta á? Hệ thống, ghê tởm quá đi! Sao mày nói nổi cái chuyện buồn nôn như vậy!”

“Thôi bỏ đi, một tháng thì một tháng. Tôi đúng là xui xẻo, ai mà ngờ nhà họ Hứa mấy năm nay lại kém cỏi như vậy, đến tiền tiêu vặt một tháng một triệu mà cũng không đảm bảo nổi.”

Một triệu tiền tiêu vặt.

Móng tay tôi siết chặt vào lòng bàn tay.

Cô ta đánh cắp cuộc đời của tôi, chiếm lấy thân phận của tôi mà hoang phí hưởng thụ.

Còn tôi thì phải làm đủ thứ công việc thấp hèn để sinh tồn.

Đã vậy, còn nhiều lần bị những gã đàn ông béo ị nhớp nháp chặn cửa định giở trò đồi bại.

Nhưng Hứa Thanh Thanh nói đúng một điều — một tháng quả thật quá dài.

Lỡ như giữa chừng cô ta phát hiện điều gì không đúng rồi muốn lật kèo thì tôi biết phải làm sao?

Tôi lấy điện thoại, gọi cho Trì Diễn.

“Cậu Trì có hứng đến căn tin trường chúng tôi nếm thử chút ‘mùi đời’ không? Tôi mời.”

5.

Trì Diễn thật sự đến.

Anh ấy lớn lên ở nước ngoài, tuy cùng tuổi với tôi nhưng đã sớm vào đại học, hầu như chưa từng trải qua cuộc sống trung học ở trong nước.

Khi chiếc siêu xe thể thao màu đỏ của anh dừng lại dưới tòa nhà lớp học, cửa kính xe hạ xuống để lộ khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, tất cả học sinh qua lại đều sững người.

Lúc ấy, Hứa Thanh Thanh đang khoác tay tôi đi xuống.

Vừa nhìn thấy anh, cô ta lập tức không thể rời mắt.

“Chiếc xe này là phiên bản giới hạn toàn cầu, giá ba trăm triệu cơ đấy…”

Cô ta lẩm bẩm, đồng thời vô thức cấu chặt lấy tay tôi.

Ngay sau đó cô ta kéo tôi đi về phía trước, cố tình ưỡn ngực khoe đường cong, giọng nói mềm như nước:

“Chào cậu Trì, em là bạn thân của Vi Vi, đã ngưỡng mộ danh tiếng của cậu từ lâu. Chúng ta… có thể kết bạn WeChat không?”

Thẳng thắn đến thế.

Vậy mà Trì Diễn chẳng thèm nhìn cô ta một cái.

Trái lại, khi vừa thấy tôi, anh lập tức mở cửa xe, hai bước đã đứng trước mặt tôi, khóe môi nở nụ cười yêu nghiệt:

“Tsk, tan học rồi à.”

Có lúc tôi thực sự nghĩ — chắc Trì Diễn đã thấy quá nhiều mỹ nhân nên muốn đổi khẩu vị.

Anh ấy dường như là người duy nhất… không chê tôi xấu xí.

Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán:

“Chu Vi Vi đúng là có phúc thật, tuy xấu nhưng nhà giàu, lại có hôn phu vừa đẹp trai vừa nhiều tiền như vậy.”

“Hu hu hu trước kia tớ ghen tị với Hứa Thanh Thanh lắm, giờ tớ chỉ ước được làm Chu Vi Vi… thì ra trai đẹp đỉnh cấp không quan trọng nhan sắc!”

“Nhỏ tiếng chút đi! Cậu không sợ mất đầu à? Biết thân phận người ta là gì không?”

“Đúng đó, câm miệng đi là vừa. Cậu Trì thật sự rất cưng vị hôn thê này, mấy ngày nay còn đang dự liên hoan phim, vậy mà vẫn tranh thủ đến trường ăn cơm với cô ấy.”

Tôi hơi ngập ngừng một chút.

Nhưng Trì Diễn có vẻ đang rất vui, anh tự nhiên nắm lấy tay tôi.

“Muốn ăn ở đâu?”

Tôi vội hoàn hồn, đưa anh đến căn tin.

Trùng hợp thay, Hứa Trí Viễn cũng đến để ăn cùng em gái, sợ tôi bắt nạt Hứa Thanh Thanh.

Khi nhìn thấy Trì Diễn, hắn rõ ràng kinh ngạc, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh em gái, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

“Nghe nói, giữa trưa nay cậu đã ở đây, trước mặt mọi người ra tay đánh người của tôi?”

Trì Diễn bỗng lạnh lùng lên tiếng.

Ánh mắt Hứa Trí Viễn lập tức quét sang tôi.