“Hiểu lầm?”
“Cậu gọi chuyện này là… hiểu lầm?”
Giọng chú không lớn, nhưng lại khiến nhiệt độ trong phòng khách tụt xuống ngột ngạt.
“Một con chó?”
Chú Lý nhấn từng chữ, như rít ra từ kẽ răng.
Chú móc từ trong ngực ra một vật được bọc bằng khăn tay rất cẩn thận.
Mở ra — là một tấm huân chương sáng loáng, nặng trĩu.
Huân chương hạng nhất.
“Trợn to con mắt chó của cậu mà nhìn cho rõ!”
“Nguyên Soái, sáu năm trước tại biên giới Tây Nam, để che chắn cho tổ đặc nhiệm, một mình dụ hơn ba chục tên buôn ma túy có vũ trang, trúng bảy phát đạn!”
“Nó bò qua bãi mìn, dùng miệng mở đường sống cho các chiến sĩ, còn mình thì bị nổ bay một chân!”
“Nó là anh hùng có tên trong hồ sơ quân đội! Là công thần đã cứu mạng mấy trăm người lính của tôi!”
“Vậy mà giờ cậu nói với tôi, nó chỉ là một con chó?”
Giọng chú Lý càng nói càng cao, càng lúc càng gay gắt, đến cuối cùng gần như gầm lên.
Hai sĩ quan trẻ phía sau đã đỏ bừng cả mắt, nhìn chằm chằm vào Phó Ngôn Châu và Hiểu Nguyệt như thể muốn nuốt sống họ.
Sắc mặt Phó Ngôn Châu từ trắng chuyển xanh, từ xanh lại thành tím bầm.
Hắn bị quát đến choáng váng, há miệng ra mà không thốt nổi lời nào.
Hiểu Nguyệt thì sợ đến hồn bay phách tán, rúc sau lưng hắn, run như lá rụng trong gió.
“Em… em không biết… em thật sự không biết mà…”
Giọng cô ta lúc này yếu ớt đến đáng thương.
Ánh mắt chú Lý sắc như dao lướt qua cô ta.
“Cô không biết?”
“Lạc Ninh từng tài trợ cô, chưa bao giờ kể về Nguyên Soái cho cô nghe sao? Thẻ nhận dạng trên cổ nó, cô không thấy à?”
“Cô dắt nó ra khỏi nhà họ Lạc, bảo mẫu không ngăn cô lại à? Không nói với cô rằng Nguyên Soái không được rời khỏi nhà sao?”
Hàng loạt câu chất vấn khiến Hiểu Nguyệt cứng họng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.
Tôi lạnh lùng nhìn trò diễn vụng về của cô ta.
Kiếp trước, cũng chính là vẻ mặt này khiến tôi tin cô ta – rằng tất cả chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.
Nhưng sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm chính là điều tra camera giám sát ở nhà họ Lạc.
Trong video, Hiểu Nguyệt ung dung tháo vòng cổ của Nguyên Soái, dùng sợi dây thừng tẩm mùi thịt đã chuẩn bị sẵn từ trước để dụ nó ra khỏi cổng.
Bảo mẫu đuổi theo, cô ta chỉ cười rồi lấy lý do: “Chị Lạc Ninh nhờ em dẫn Nguyên Soái đi chơi.”
Cô ta không phải không biết.
Cô ta rõ ràng đã có âm mưu từ lâu!
4.
Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Hắn không ngu — một tấm Huân chương hạng nhất có ý nghĩa thế nào, hắn rõ hơn ai hết.
Chuyện này đã vượt khỏi phạm vi mà tiền có thể giải quyết.
Trán hắn túa ra mồ hôi lạnh, gương mặt gượng cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Thưa… tư lệnh, chuyện này đúng là do chúng tôi suy nghĩ chưa chu toàn.”
Hắn hạ thấp tư thái.
“Chúng tôi sẵn sàng xin lỗi, sẵn sàng bồi thường, chỉ cần ngài ra giá, nhà họ Phó tuyệt đối không hai lời.”
Hắn lại thử dùng tiền để giải quyết vấn đề.
Đó là cách hắn giỏi nhất — và cũng là cách duy nhất hắn biết.
Chú Lý nhìn hắn, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Bồi thường?”
“Cậu lấy gì để bồi thường?”
“Lấy mạng cậu để đổi mấy trăm mạng lính của tôi à?”
Chú Lý tiến lên một bước, áp lực khủng khiếp khiến Phó Ngôn Châu theo bản năng lùi lại.
“Cậu có biết, xúc phạm công thần quân đội, là tội gì không?”
Phó Ngôn Châu môi run lên bần bật, không nói nổi một lời.
“Anh Ngôn Châu…”
Hiểu Nguyệt lí nhí kéo tay áo hắn, giọng run rẩy:
“Hay… hay là mình báo công an đi…”
Báo công an?
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Cô ta chắc tưởng đây chỉ là vụ tranh chấp dân sự thông thường.
Phó Ngôn Châu như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức rút điện thoại ra.
Chú Lý lạnh lùng nhìn hắn, không ngăn cản gì cả.
Điện thoại được kết nối.
Phó Ngôn Châu như tìm được chỗ dựa, lớn tiếng vào máy:
“Alo? Tôi muốn báo án! Có người xông vào nhà, còn đe dọa tính mạng tôi!”
Hắn thêm mắm dặm muối, cố tô vẽ chú Lý thành một kẻ cậy quyền cậy thế, ngang ngược vô lý.