18
Điếu thuốc trên tay Kỷ Dã đã cháy đến tận cùng, chỉ khi đầu lọc chạm vào da thịt khiến anh ta bỏng rát, anh ta mới giật mình, hất tàn thuốc xuống đất.
“Đúng là trước đây tôi từng cá cược với họ.”
“Bọn họ đều nghĩ tôi sẽ chọn đàn chị ở Học viện Nghệ thuật, nhưng chỉ có tôi, chọn em.”
Anh ta nhìn thẳng vào tôi, trong mắt đầy sự không cam lòng:
“Thẩm Lương Nguyệt, em thực sự nghĩ tôi sẽ bỏ ra từng ấy công sức cho một vụ cá cược trẻ con sao?”
“Lúc em bị bệnh, tôi mất ngủ suốt đêm. Ngay cả sau khi em chặn tôi, tôi vẫn hoảng sợ, lo lắng em lại gặp chuyện gì bất trắc.”
“Chỉ một tin nhắn chia tay ngắn ngủi, em liền chấm dứt tất cả, không cho tôi lấy một cơ hội giải thích.”
“Em có biết, những năm ở nước ngoài tôi đã sống như thế nào không? Rất vất vả mới trở về, vậy mà em lại nói với tôi rằng em đã kết hôn với Chu Đình Vân!”
“Em bảo tôi phải nuốt trôi cơn giận này thế nào?”
Tôi vẫn đứng thẳng lưng, không chút lung lay.
“Anh thấy không cam lòng, vậy tôi thì sao?”
“Tôi bị gia đình anh sỉ nhục, mất đi mẹ, trở thành một kẻ mồ côi. Một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực, ngay cả công việc nuôi sống bản thân cũng trở thành con dao để các người uy hiếp tôi.”
Càng trưởng thành, tôi càng hiểu rõ rằng—dù không có hiểu lầm về vụ cá cược năm đó, giữa tôi và Kỷ Dã vẫn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp.
“Kỷ Dã, anh đã từng nghĩ chưa? Nếu phu nhân Kỷ biết anh hao tâm tổn sức chỉ vì tôi, liệu tôi còn đường sống không?”
Không ngoài dự đoán, những ngày sau đó, tôi liên tục bị chặn đường.
Ngoài nhà họ Kỷ ra, tôi thực sự không nghĩ ra ai có quyền lực để đối phó với một diễn viên vô danh như tôi.
Bởi vì bố mẹ anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép một người phụ nữ đã ly hôn, không có bối cảnh như tôi, bước chân vào gia tộc họ Kỷ.
Kỷ Dã lại một lần nữa bị kiểm soát, tất cả công việc đều bị đình chỉ.
Năm năm trước, anh ta không bảo vệ được tôi.
Năm năm sau, cũng vẫn không thể.
19
Tiểu Viên giờ đã trở thành bạn thân của tôi.
Nghe nói đạo diễn Phùng đang chuẩn bị quay bộ phim “Vô Song”, cô ấy khuyến khích tôi chủ động thử sức.
Đạo diễn Phùng nổi tiếng là người thẳng thắn, không thích kết bè kết phái trong giới giải trí.
Nhưng các bộ phim bà ấy làm ra đều cháy phòng vé, là khách quen của các giải thưởng lớn, từng nâng đỡ không ít ảnh hậu, ảnh đế.
Dù tính tình không dễ chịu, nhưng với địa vị và thực lực của bà, không ai dám bất kính.
Tôi mạnh dạn đi casting cho một trong hai vai nữ chính, nhưng vì bị cảm nặng, màn trình diễn của tôi không đạt yêu cầu, bị loại ngay tại chỗ.
Sau khi biết vai này vẫn chưa được quyết định, tôi gắng gượng chống đỡ cơ thể sốt cao, viết một bức thư dài mấy vạn chữ về sự hiểu biết của tôi đối với nhân vật.
Tôi mất mấy đêm để hoàn thành nó.
Nhưng trước khi có cơ hội gửi cho đạo diễn Phùng, tôi đã ngất xỉu, được Tiểu Viên đưa vào bệnh viện.
Nửa đêm, tôi tỉnh lại, nhìn thấy Chu Đình Vân đang ngồi cạnh giường bệnh.
Anh ta vẫn mặc bộ vest cắt may chỉnh tề, trông như vừa nhận được tin tôi ngất nên vội vàng chạy đến từ chỗ làm.
Đôi mắt đẹp đẽ ấy lúc này đầy tơ máu, trông mệt mỏi chẳng kém gì tôi—người bệnh.
“Tỉnh rồi.”
Giọng anh ta khàn đặc, không biết đã ngồi chờ như thế bao lâu.
Tôi chỉ “Ừm” một tiếng, lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.
“Anh biết bây giờ em không muốn gặp anh.”
Anh ta cười khổ, vẻ mặt có chút bơ phờ:
“Anh đến đây chỉ để nói với em, nhà họ Kỷ giờ cũng khó giữ mình, từ nay sẽ không còn ai có thể bắt nạt em nữa.”
“Và còn… anh và Hứa Ảnh chỉ là bạn. Trước khi gặp em, bọn anh đã sớm quay lại làm bạn bè.”
Tôi nhàn nhạt đáp:
“Chu Đình Vân, những chuyện này anh không cần nói với tôi.”
“Từ giờ trở đi, anh yêu ai, cưới ai, có về nhà hay không, đều không liên quan đến tôi nữa.”
Mọi chuyện đã rồi, nước đổ khó hốt lại.
Bên ngoài cửa sổ, pháo hoa bất ngờ bùng lên, rực rỡ cả một góc trời đêm.
Trong phòng bệnh, cả hai chúng tôi đều bất giác sững lại.
Lại là một mùa đông như thế, nhưng chúng tôi giờ đã đi đến đoạn kết.
Chờ đến khi pháo hoa tắt hẳn, anh ta dường như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Rất lâu sau, anh ta mới khẽ nói:
“Anh hiểu rồi.”
“Thẩm Lương Nguyệt, chúng ta ly hôn đi.”
(Toàn văn hoàn)
Phiên ngoại · Chương của Chu Đình Vân
Rạng sáng 5 giờ, Chu Đình Vân thức dậy đúng giờ trong khách sạn nơi anh công tác.
Đây là đồng hồ sinh học đã gắn bó với anh nhiều năm, chưa từng thay đổi.
Đầu xuân, cái lạnh vẫn còn len lỏi trong từng cơn gió.
Thành phố Hoài chìm trong mưa phùn rả rích suốt nhiều ngày, cả thành phố như bị bao phủ trong làn hơi nước, khiến người ta mơ hồ đến mức quên cả ngày tháng.
“Chu Đình Vân, anh đứng xa ra chút, coi chừng pháo hoa nổ trúng anh đó.”
“Chu Đình Vân, anh nói xem em nên chọn kẹo hồ lô vị dâu hay vị nho?”
Giọng nói trong đoạn video cũ còn rất trẻ:
“Em thích thì mua cả hai đi.”
“Nhưng mà em sợ ăn không hết.”
Cô gái trẻ cau mày, trông có chút non nớt, vẻ mặt đầy băn khoăn khiến anh bất giác bật cười:
“Không ăn hết thì đưa anh.”
…
Đó là đoạn video năm cô hai mươi tuổi, do chính anh quay lại cho cô.
Giờ đây, anh chỉ có thể lặp đi lặp lại những thước phim này trong phòng khách sạn, nghe giọng nói của cô để miễn cưỡng ru mình vào giấc ngủ.
Anh vẫn nhớ lần đầu tiên gặp cô.
Cô mặc một chiếc áo khoác bông màu hồng nhạt đã lỗi thời, nhưng giặt rất sạch sẽ, chỉ cần đến gần là có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm mát.
Dù chỉ có mẹ nuôi nấng, nhưng có thể thấy dì Thẩm đã chăm sóc con gái rất tốt.
Lễ phép, đoan trang, dịu dàng như một đóa ngọc lan.
Mẹ anh rất thích cô, vừa gặp mặt đã tặng cô một chiếc vòng ngọc.
Ban đầu, dì Thẩm chỉ nói muốn đến chữa bệnh, thế nên Thẩm Lương Nguyệt mới tạm thời sống tại nhà họ Chu.
Lẽ dĩ nhiên, anh—với tư cách là một người anh—cũng nhận trách nhiệm chăm sóc cô.
Đến tận bây giờ, trong ghi chú của anh vẫn lưu lại những sở thích của cô.
Cô thích đồ ngọt, thích ăn gà rán, nhưng ghét nhất là nấm hương.
Cô thích xem phim, thích động vật nhỏ, từng ao ước có một con mèo của riêng mình.
…
Những chi tiết nhỏ nhặt ấy, đến tận bây giờ anh mới nhận ra mình đã vô thức khắc ghi.
Anh nhớ lại đêm say rượu ở căn nhà cũ, trong cơn mơ hồ, anh đã không kìm được mà hôn cô.
Có lẽ nhờ tác động của men rượu, cô không né tránh, thuận theo hơi thở của anh, để mặc anh chiếm đoạt từng chút một, cho đến khi bình minh ló dạng.
Nhưng đến sáng hôm sau, cả hai lại coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục trước mặt bố mẹ diễn vai vợ chồng hòa thuận.
Cho đến một ngày, cô nhắn tin nói muốn ly hôn.
Lúc đó, anh bỗng hoảng loạn.
Ban đầu, đúng là anh đã không chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Anh là con trai duy nhất, gánh trên vai toàn bộ kỳ vọng của bố mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong sự quản thúc nghiêm khắc đến mức gần như tàn nhẫn, thậm chí không thể tự do lựa chọn sở thích của mình.
Ngay từ khoảnh khắc mở mắt ra mỗi ngày, anh đã phải tuân theo một lịch trình dày đặc.
5 giờ sáng thức dậy, 6 giờ đọc báo tài chính, 7 giờ học ngoại ngữ… cuộc sống bị ép đến mức nghẹt thở.
Vậy nên khi bố anh lại dùng giọng điệu ra lệnh để ép anh kết hôn với cô, anh đã phản kháng, và lần đầu tiên trong đời, anh nói ra câu nói khiến anh hối hận nhất.
Anh cứ ngỡ rằng, trong mắt anh, cô chỉ là một người em gái.
Sau khi kết hôn, anh dùng sự lạnh nhạt để đẩy cô ra xa.
Nhưng càng cố gắng đẩy ra, hình bóng của cô lại càng ám ảnh anh.
Anh vẫn luôn tự cho rằng mình là một người đàn ông chính trực, nhưng sau đêm đó, anh không thể kiểm soát nổi những giấc mơ về cô.
Cô gái với hàng mi cong khẽ run, làn da mềm mịn, gò má ửng hồng như cánh hoa đào.
Nghĩ đến mức khiến anh phát điên.
Một bên là sự căm ghét đối với quyền uy của bố mẹ.
Một bên là nỗi nhớ nhung dành cho cô.
Hai cảm xúc đó kéo căng anh đến mức không thể nào yên lòng.
Chỉ đến khi cô thực sự muốn rời đi, anh mới giật mình nhận ra mình đã làm ra chuyện khốn nạn đến mức nào.
Anh chưa từng có nhiều kinh nghiệm yêu đương, vậy nên khi cô đề nghị ly hôn, phản ứng đầu tiên của anh là trốn tránh.
Sang Pháp rồi, anh không thể không nhận ra tình cảm của Hứa Ảnh dành cho mình.
Thực tế, hai người họ đã chia tay từ lúc còn du học. Sau từng ấy năm, anh đã sớm không còn tình cảm gì với cô ấy.
Còn về chuyện trước kia phản đối hôn nhân, thực ra chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.
Nhưng anh vẫn phối hợp diễn một màn kịch với cô ấy, chỉ để kích thích sự ghen tuông của Thẩm Lương Nguyệt.
Thế nhưng khi anh thấp thỏm quay về nước, lại phát hiện quyết tâm ly hôn của cô còn vững vàng hơn cả trước kia.
Cô tự ý dọn ra khỏi nhà, thậm chí còn dám vứt luôn cả nhẫn cưới.
Điều khiến anh giận nhất chính là—cô lại mập mờ với Kỷ Dã.
Tên Kỷ Dã đó rõ ràng là một kẻ lẳng lơ, chẳng biết chừng còn định làm kẻ thứ ba vì tình yêu.
Những kẻ không có mắt trên mạng còn ra sức gán ghép hai người họ, nói bọn họ là “trời sinh một đôi”.
Cơn giận của anh bùng lên, khiến anh lập tức đăng ký tài khoản trên mạng để khẳng định chủ quyền, nhưng đổi lại chỉ nhận về một tràng cười nhạo của dân mạng.
Đưa cô về nhà, tất nhiên là anh cố ý.
Dưới ánh đèn lập lòe, anh nắm lấy cơ hội ôm cô vào lòng.
Như thể, anh đang ôm trọn lấy cả thế giới của mình.
Phiên ngoại · Chương của Chu Đình Vân
Khoảnh khắc đó, anh đã có chút may mắn nghĩ rằng giữa họ vẫn còn cơ hội.
Nhưng trong căn hộ nhỏ hẹp ấy, khi cô rưng rưng nước mắt, trái tim anh cũng mềm nhũn một cách thảm hại.
Anh biết cô kiêu hãnh, biết cô bướng bỉnh.
Miệng nói những lời dứt khoát, nhưng rơi vào tai anh, lại chẳng khác nào một lời trách móc về những tổn thương cô phải chịu suốt ba năm qua.
Anh không ngốc.
Anh nghe ra tình cảm ẩn giấu trong lời nói của cô, cũng nghe ra cô đã để tâm thế nào đến những tổn thương mà anh từng gây ra.
Thì ra, đêm ấy trong cơn mê loạn, cả hai đều không thực sự say.
Tình cảm anh dành cho cô, từ lâu đã không chỉ đơn thuần là tình cảm anh em.
Nhưng nhận ra quá muộn.
Một nỗi bất an lặng lẽ tràn lên, anh có linh cảm mình sắp hoàn toàn đánh mất Thẩm Lương Nguyệt.
Lồng ngực như bị siết chặt, đau đến mức hít thở cũng khó khăn.
Sự rời đi của cô giống như có người sống sờ sờ rút đi một chiếc xương từ cơ thể anh.
Khoảnh khắc biết tin cô bị nhà họ Kỷ chèn ép, anh như phát điên, dốc toàn lực phản công.
Cô đã chịu đủ khổ sở rồi, tại sao bọn họ vẫn không chịu buông tha cô?
Hối hận như những cơn sóng dữ, từng đợt nhấn chìm anh.
Cô mệt đến mức ngã quỵ, vậy mà vẫn không chịu tìm đến anh. Nếu không phải bệnh viện có người quen báo tin, anh cũng chẳng biết cô nhập viện.
Thế còn những chuyện trước đây?
Liệu trước đây, trong những góc khuất mà anh không nhìn thấy, cô đã bao nhiêu lần phải chịu tủi nhục, bao nhiêu lần bị người khác chèn ép?
Trong phòng bệnh hôm đó, khi anh cất giọng nói chuyện với cô, đó cũng là lúc anh đang ngầm phơi bày tình cảm của chính mình.
Anh nói sẽ lo liệu chuyện nhà họ Kỷ.
Anh nói anh và Hứa Ảnh chỉ là bạn.
Nhưng điều anh thực sự muốn nói nhất lại là:
“Thẩm Lương Nguyệt, chúng ta có thể bắt đầu lại không? Như thể lần đầu gặp gỡ?”
Cô đã hiểu được ẩn ý trong câu nói của anh.
Nhưng kết cục vẫn không thay đổi.
Cô sẽ không tha thứ cho anh nữa.
Ngoài cửa sổ, pháo hoa vụt sáng, nhắc anh nhớ lại năm anh hai mươi ba tuổi.
Năm đó, anh từng cầu chúc cho cô mọi điều suôn sẻ.
Nếu ly hôn và tự do là điều cô mong muốn, vậy điều duy nhất anh có thể làm, chính là giúp cô biến mong muốn ấy thành hiện thực.
Sau khi ly hôn, cô nhận được một vai diễn trong một bộ phim điện ảnh.
Anh lặng lẽ xem đi xem lại nó rất nhiều lần.
Nhân vật cô thủ vai không phải kiểu người được yêu thích, thực dụng, thô tục, nhưng cô đã diễn ra được một sự kiên cường cứng cỏi, tựa như một nhành cỏ dại không bao giờ chịu khuất phục.
Bộ phim đại thắng phòng vé, nhân vật này trở thành chủ đề nóng trên khắp các diễn đàn, kỹ năng diễn xuất của cô cuối cùng cũng được công nhận.
Anh nhân cơ hội giúp cô một tay, đưa cô lên một tầm cao mới.
Nhưng anh làm điều đó một cách kín kẽ, để cô không bao giờ phát hiện ra.
May mắn là cô cũng rất biết nắm bắt cơ hội. Ba năm sau, cô trở thành một nữ diễn viên nổi tiếng, được mọi nhà nhắc đến.
Thực ra, đây đã là năm thứ sáu kể từ ngày họ quen nhau.
Cũng là năm thứ ba họ chia xa.
Khách sạn nơi anh ở có một tấm áp phích khổng lồ của cô.
Trong bóng đêm tĩnh mịch, đó là sắc màu rực rỡ duy nhất mà anh có thể nhìn thấy.
“Chúc mừng em, Thẩm Lương Nguyệt.”