Tin tức về việc tôi và đỉnh lưu quay liên tiếp tám cảnh hôn nhanh chóng leo lên top tìm kiếm hot nhất.

Tối hôm đó, người chồng bí mật luôn lạnh nhạt với tôi lại ôm chặt tôi vào lòng, ghen tuông đến phát điên:

“Thẩm Lương Nguyệt, hắn hôn em như thế nào?”

“Có giống như anh không?”

01

Mãi đến khi tin đồn giữa Chu Đình Vân và Hứa Ảnh leo lên top tìm kiếm, tôi mới biết hôm nay anh ấy đã về nước.

Trong video do paparazzi tung ra, có thể thấy rõ Hứa Ảnh đi cùng một người đàn ông cao lớn trên đường phố Pháp.

Họ cùng nhau đi dạo, ăn tối, rồi trở về, làm tất cả những việc mà một cặp đôi nên làm.

Suốt cả đoạn video, Hứa Ảnh cười đầy e thẹn, trông như một cô gái đang chìm đắm trong tình yêu, dường như tin đồn hẹn hò đã được xác thực.

Một số cư dân mạng tinh ý còn phát hiện trên ngón áp út của người đàn ông trong video có một chiếc nhẫn trơn, liền suy đoán rằng có lẽ hai người họ đã bí mật kết hôn từ lâu.

Hứa Ảnh là một ngôi sao hot nhất nhì trong những năm gần đây, nhất cử nhất động, đặc biệt là chuyện tình cảm riêng tư của cô ấy, luôn được công chúng quan tâm

Chẳng bao lâu, thông tin người đàn ông trong video chính là Chu Đình Vân – người thừa kế Tập đoàn Chu thị, nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Phần lớn bình luận đều là lời chúc phúc, khen ngợi họ đẹp đôi.

Ngay sau đó, một bình luận nổi bật lên giữa hàng ngàn lời chúc, nhận được gần chục nghìn lượt thích:

“Chu Đình Vân và Hứa Ảnh đã là một đôi từ hồi du học rồi, nếu không có ai đó chen ngang, có khi con họ giờ đã biết đi rồi ấy chứ.”

Cư dân mạng lập tức bàn tán sôi nổi, ai cũng đoán xem “ai đó” là ai, nhưng những người biết chuyện lại không hề muốn tiết lộ thêm.

Tôi rời khỏi trang thảo luận đang sôi sục, kéo xuống tìm số liên lạc đã lâu không kết nối.

Tin nhắn cuối cùng giữa chúng tôi dừng lại vào bốn tháng trước, ngay trước ngày anh ấy chuẩn bị ra nước ngoài.

“Tôi thấy tin anh về nước rồi.”

“Bây giờ anh có thời gian đi với tôi đến cục dân chính không? Mình làm thủ tục ly hôn càng sớm càng tốt.”

Mãi đến rạng sáng, tôi mới nhận được hồi âm, chỉ vỏn vẹn một chữ:

“Được.”

02

Cuộc hôn nhân giữa tôi và Chu Đình Vân vốn chẳng hề hạnh phúc.

Bố Chu Đình Vân từng nợ bố tôi một mạng sống, vì vậy ông ấy đã chủ động hứa sẽ chăm sóc chúng tôi suốt đời.

Nhưng mẹ tôi không chấp nhận ân huệ đó.

Bà đưa tôi trở về quê của bố, một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở miền Nam.

Tại đó, chúng tôi sống gần mười lăm năm, cho đến khi mẹ tôi bị chẩn đoán mắc căn bệnh hiểm nghèo.

Năm tôi hai mươi tuổi, vào dịp Tết, mẹ – khi ấy đã tiều tụy đến mức khó nhận ra – vẫn kiên quyết xuất viện, trải qua nhiều chặng xe để đưa tôi đến nhà họ Chu.

Lúc này, nhà họ Chu đã có địa vị vững chắc trong giới kinh doanh, khoảng cách giữa họ và tôi như một vết nứt không thể lấp đầy.

Tôi ngồi trên chiếc sofa đắt đỏ, chỉ biết bối rối nắm chặt góc áo.

Mục đích của mẹ tôi là muốn chứng kiến tôi kết hôn với Chu Đình Vân trước khi bà qua đời. Bà ép buộc đến mức không chịu từ bỏ dù chỉ một chút.

Chu Đình Vân cũng từng phản kháng, nhưng vô ích.

Anh ấy là nạn nhân của sự day dứt từ bố mình.

Hẳn là anh ấy hận chúng tôi đến tận xương tủy.

Mẹ tôi, để con gái có thể sống sung túc, đã ngang ngược ép anh ấy chia tay Hứa Ảnh.

Còn tôi, tôi chẳng thể ngăn cản mẹ, trở thành kẻ hưởng lợi đầy hèn hạ.

Cuộc đời anh ấy, cuối cùng bị tôi hủy hoại.

Giờ đây, mẹ tôi đã mất, tôi nên trả lại tất cả những gì vốn thuộc về anh ấy và Hứa Ảnh.

03

Thời gian làm thủ tục ly hôn được hẹn vào buổi chiều.

Trước đó, tôi ghé qua biệt thự ở Túy Thủy Loan một chuyến. Đây là căn nhà do dì Chu đặc biệt chọn làm phòng tân hôn cho chúng tôi.

Suốt ba năm ngắn ngủi của cuộc hôn nhân này, tôi luôn sống ở đây.

Tất nhiên, phần lớn thời gian chỉ có một mình tôi. Chu Đình Vân luôn bận rộn công việc, hiếm khi về nhà.

Hành lý của tôi không nhiều, dọn dẹp chẳng mất bao lâu.

Sau khi chắc chắn không còn sót lại thứ gì, tôi lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi ra, lặng lẽ ngắm nhìn lần cuối.

Chiếc nhẫn này là nhẫn đôi với chiếc mà Chu Đình Vân đeo trên ngón áp út. Nhưng vì cuộc hôn nhân này vốn được giữ kín, tôi chưa từng đeo nó trước công chúng.

Và sau này, cũng sẽ không bao giờ nữa.

Đóng hộp trang sức lại, tôi quyết định để nó lại trong căn phòng trống trải này.

Khi tôi đến cục dân chính, vừa đúng giờ hẹn.

Kết quả, tôi phải đợi một mình hơn nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng Chu Đình Vân đâu.

Khi sự kiên nhẫn sắp bị bào mòn đến tận cùng, tiếng chuông tin nhắn vang lên đúng lúc:

“Xin lỗi, đột xuất có cuộc họp quốc tế quan trọng, chuyện ly hôn có thể dời sang hôm khác không?”

04

Thái độ đủ lịch sự khiến tôi không thể nổi giận, đành bất lực đồng ý:

“Không sao, khi nào anh có thời gian thì làm cũng được.”

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy nửa phút, bên kia nhanh chóng trả lời:

“Dì Phương nói em đã dọn đi rồi?”

Dì Phương đã ở nhà họ Chu hơn hai mươi năm, gần như nhìn Chu Đình Vân trưởng thành.

Sau khi chúng tôi kết hôn, dì chủ động đề nghị chuyển đến Túy Thủy Loan để tiếp tục chăm sóc tôi và anh ấy.

“Đúng vậy, đã ly hôn rồi thì em nên chuyển ra ngoài.”

Lần này, anh ấy không trả lời nữa.

Những ngày sau đó, tôi tiếp tục trở lại đoàn phim làm việc.

Tôi và Hứa Ảnh đều là diễn viên, nhưng tôi mới vào nghề chưa lâu, chỉ có thể đóng những vai phụ ít đất diễn.

May mắn là bây giờ cuối cùng cũng có kịch bản nữ chính gửi đến. Dù chỉ là một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp, tôi vẫn dốc hết sức mình.

Khi đang trang điểm, bên ngoài bỗng nhiên náo động.

Một đồng nghiệp hớn hở chạy vào, hào hứng nói:

“Đạo diễn chắc kiếp trước tích đức lắm, mới có thể mời được Kỷ Dã đóng nam chính!”

Nghe vậy, ai nấy đều sửng sốt.

Trong giới, không ai không biết đến cái tên Kỷ Dã.

Chỉ nhờ một bộ phim bùng nổ mà anh ta vươn lên thành đỉnh lưu, từ đó phim ảnh, hợp đồng quảng cáo không ngừng kéo đến, là một trong những nam diễn viên hạng top được công nhận.

Có người trêu đùa:

“Giờ giá trị của Kỷ Dã cao ngất ngưởng, sao có thể để mắt đến một bộ phim chiếu mạng nhỏ thế này?”

“Dù là phim kinh phí thấp, nhưng anh ấy thấy có tiềm năng trở thành hit.”

“Thế mới nói người ta thành công là có lý do. Chỉ cần một câu nói đã khiến từ nhà đầu tư đến diễn viên đều có động lực hẳn!”

Bỗng nhiên, chuyên viên trang điểm Tiểu Viên ghé lại gần, dò hỏi:

“Nguyệt Nguyệt, cậu với Kỷ Dã là đồng hương, còn học chung một trường cấp ba nữa đúng không?”

“Hồi đó anh ấy có tin đồn gì không? Kiểu như từng hẹn hò bao nhiêu người chẳng hạn.”

05

Ký ức của tôi bất chợt quay về năm mười bảy tuổi.

Kỷ Dã là học sinh chuyển trường, ngoại hình xuất sắc, vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm.

Người như anh ấy, bên cạnh chưa bao giờ thiếu bạn gái, mà ai cũng xinh đẹp rạng ngời.

Nếu thật sự phải tính xem đã hẹn hò bao nhiêu người, e rằng mười ngón tay cũng không đủ đếm.

Nhưng chắc chắn anh ấy chẳng còn nhớ tôi là ai nữa.

Bây giờ anh ấy là ngôi sao tỏa sáng rực rỡ, còn tôi chỉ là một diễn viên vô danh chạy vai phụ.

Khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn, nếu cố tình nhắc lại chuyện cũ, e rằng sẽ bị hiểu lầm là có ý đồ khác.

Chi bằng cứ xem như chưa từng quen biết.

“Tớ… tớ không thân với anh ấy, nên không biết những chuyện này.”

Lời vừa dứt, không biết từ khi nào, Kỷ Dã đã xuất hiện.

Ánh mắt anh ấy sắc lạnh, tựa như phủ một tầng sương giá.

Không khí xung quanh anh ấy vô cùng áp lực, khiến mọi người xung quanh không ai dám lên tiếng chào hỏi.

Tôi, dù là nữ chính, cũng không ngoại lệ.

Mà trớ trêu thay, cảnh đầu tiên lại là cảnh hôn.

Có thể vì quá căng thẳng, cũng có thể vì chưa quen thuộc, đạo diễn liên tục không hài lòng.

Son môi của tôi đã bị hôn đến mức lem nhem, Tiểu Viên vội vàng chạy lên dặm lại.

Ngược lại, Kỷ Dã vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

Quay đến lần thứ tám, sự xa cách ban đầu dường như đã bị xóa nhòa.

Kỷ Dã nâng mặt tôi lên, ghé sát tai tôi, thấp giọng nói:

“Thẩm Lương Nguyệt, em vẫn ngốc như trước đây.”

Giữa lúc tôi sững sờ, hơi ấm mềm mại chạm vào môi tôi.

So với những lần trước, nụ hôn này dịu dàng và lưu luyến hơn.

“Tốt! Cảnh này đạt rồi!”

Sau khi đạo diễn hô cắt, Kỷ Dã lập tức rời đi, không chút lưu luyến.

Mọi chuyện vừa xảy ra, dường như chỉ là ảo giác của riêng tôi.

06

Khi quay xong đã là buổi tối.

Tiểu Viên hào hứng kéo lấy tôi, không để tôi rời đi:

“Nguyệt Nguyệt, đại minh tinh Kỷ Dã mời ăn tối đó, cùng đi nhé!”

“Không đâu, ở nhà mình có cơm rồi.”

Cô ấy lộ vẻ tiếc nuối như thể tôi vừa bỏ lỡ cơ hội nghìn vàng:

“Coi như tạo mối quan hệ tốt với Kỷ Dã đi mà. Hai người là bạn học, giờ lại đóng chung phim, biết đâu sau này anh ấy còn giới thiệu vai diễn cho cậu nữa đó!”

Dưới sự thuyết phục của Tiểu Viên, tôi cuối cùng cũng đồng ý tham gia.

Địa điểm được chọn là một nhà hàng trong khách sạn năm sao, ai nấy đều xuýt xoa trước độ chịu chơi của Kỷ Dã.

Lúc tôi đến nơi, chỗ ngồi bên cạnh anh ta là vị trí duy nhất còn trống, cứ như cố tình chừa lại cho tôi.

“Đại minh tinh Kỷ Dã, cậu có biết không, Nguyệt Nguyệt và cậu học cùng một trường cấp ba đó. Giờ lại có cơ hội hợp tác, có phải rất trùng hợp không?”

Tiểu Viên là người giỏi xã giao bẩm sinh, hoàn toàn không ngại mở lời khuấy động bầu không khí.

Những người xung quanh lập tức bừng lên hứng thú:

“Thật sao?”

“Nguyệt Nguyệt, hồi cấp ba cậu với Kỷ Dã có thân nhau không?”

“Không lẽ đại minh tinh vì cậu mà cố ý nhận vai trong đoàn phim này? Xem ra chúng ta đúng là hưởng ké may mắn của cậu rồi.”

Kỷ Dã vốn đang nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, lúc này mới ngẩng mắt lên, thản nhiên buông một câu:

“Chúng tôi không quen, cũng không thân.”

Không khí đang sôi động bỗng chốc đóng băng vì câu nói ấy.

07

Bữa ăn được nửa chừng, tôi thấy dạ dày hơi khó chịu nên đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Khi ra ngoài, Kỷ Dã đang đứng gần đó hút thuốc.

Vừa thấy tôi, anh ta theo phản xạ dập tắt điếu thuốc trong tay, động tác vô cùng tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên sau năm năm chúng tôi chỉ có hai người.

Lúc này tôi mới chợt nhận ra, anh ta đã không còn là chàng thiếu niên rực rỡ trong ký ức của tôi nữa.

Đường nét gương mặt sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng, dáng vẻ chín chắn, quyến rũ theo kiểu ngang tàng, giống như chính cái tên của anh ta vậy.

Tôi định phớt lờ và đi qua, nhưng lại bị anh ta giữ lại.

Anh ta cao hơn tôi rất nhiều, sức lực cũng chênh lệch, tôi không thể thoát ra được.

“Tại sao chia tay?”

Tôi nhất thời nghẹn lời.

“Thẩm Lương Nguyệt, anh đang hỏi em, tại sao ngày đó lại chia tay anh?”

Đúng vậy.

Tôi từng hẹn hò với Kỷ Dã, là một trong rất nhiều bạn gái của anh ta, nhưng đó đã là chuyện của năm năm trước.

Tôi cứ nghĩ với tính cách của anh ta, có lẽ đã sớm quên tôi từ lâu, không ngờ anh ta vẫn nhớ.

Thực ra, mối quan hệ đó chỉ kéo dài hai tháng ngắn ngủi.

Sự trăng hoa của anh ta, sự hờ hững trong mỗi nụ hôn, và cả những lời mỉa mai cay nghiệt từ mẹ anh ta:

“Tôi biết cô đang nhắm đến điều gì.”

“Một con chim sẻ trong tổ cỏ cũng muốn trèo cao hóa thành phượng hoàng sao?”

Từng câu từng chữ như những nhát dao găm thẳng vào tim tôi.

Khi tôi vẫn còn đang cứng đờ trong cuộc giằng co này, một giọng nam trầm khẽ cất lên với vẻ bất ngờ:

“Tổng giám đốc Chu, kia có phải phu nhân Chu không?”

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ để nhận ra Chu Đình Vân cũng đang có mặt trong khách sạn này.

Gương mặt anh ấy lạnh như băng, ánh mắt dừng trên bàn tay Kỷ Dã đang giữ lấy tôi, áp lực vô hình tỏa ra xung quanh.