Tôi cần một chuyến đi thật đã.

Cần đứng ở nơi cao, nhìn ra xa.

Cúp máy, tôi liếc nhìn thời gian trên điện thoại.

Cục Dân chính… vẫn chưa tan làm.

Một cơn thôi thúc mãnh liệt chộp lấy tôi.

“Bác tài,” tôi ngồi thẳng người, “không tới địa chỉ ban nãy nữa. Phiền quay đầu.”

Bây giờ —

Ly hôn vẫn còn kịp.

14.

Tôi đẩy cửa văn phòng của Tiêu Tầm ra, thẳng thừng nói:

“Đi ly hôn.”

Anh ta nhìn thấy tôi, rõ ràng sững người trong giây lát.

Ngay sau đó, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc.

“Vẫn còn ly hôn à? Em quên hồi sáng mình mất mặt thế nào rồi sao?”

Tôi bước đến trước bàn làm việc của anh ta, hai tay chống lên mép bàn, cúi người nhìn thẳng vào anh ta từ trên cao.

“Đừng tưởng tôi không biết là anh cố tình mách với họ.”

Ánh mắt Tiêu Tầm lóe lên một chút, hơi mất tự nhiên, ho nhẹ rồi né tránh ánh mắt của tôi:

“Ly hôn là chuyện lớn, tất nhiên phải để người lớn đồng ý… Hơn nữa, Trì Phán, chúng ta cần gì phải căng thẳng như vậy? Bây giờ thế này chẳng phải rất tốt sao? Mỗi người tự do, không ai can thiệp ai, nếu em muốn, bên ngoài cũng có thể tìm…”

“Tiêu Tầm.” Tôi ngắt lời anh ta, giọng không lớn nhưng lạnh đến tê người. “Tôi không có thời gian cũng chẳng hứng thú chơi trò này với anh. Nghe cho rõ——”

Tôi nghiêng người sát hơn, từng chữ từng chữ một:

“Hôm nay, nhất định phải ly hôn. Nếu anh còn viện cớ trì hoãn hay giở bất kỳ trò gì nữa… tôi sẽ đem tất cả ảnh thân mật giữa anh và Lâm Nguyệt, cùng ảnh của anh với những người khác, gửi vào email từng nhân viên trong công ty anh, từ lao công đến giám đốc, không sót một ai.”

“Tôi không quan tâm hậu quả. Cùng lắm là xâm phạm quyền riêng tư, phải bồi thường tiền, tôi bồi được. Nhưng anh đã nghĩ tới chưa —— khi cả công ty, bao gồm đối tác, đối thủ, đều háo hức bàn tán về chuyện ‘thâm cung bí sử’ của tổng giám đốc Tiêu, thì danh tiếng của anh, giá cổ phiếu công ty, và hình tượng mà anh cất công gây dựng… sẽ ra sao?”

Sắc mặt Tiêu Tầm lập tức sa sầm, anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc như dao.

Một lúc sau, anh nghiến răng ken két: “Trì Phán… cô thật khiến tôi buồn nôn. Không ngờ cô có thể hạ lưu đến mức này.”

“Ly thì ly! Đi ngay!”

“Rất hợp ý tôi.”

Lần này, không còn bất kỳ cản trở nào nữa.

Cầm được tờ giấy đỏ trong tay, tầm nhìn tôi bỗng chốc mờ đi.

Nước mắt nóng hổi tuôn ra, rơi lộp bộp lên tờ giấy chứng nhận ly hôn.

Tiêu Tầm đứng bên cạnh nhìn thấy, cười nhạo: “Sao? Hối hận rồi à? Giờ nếu em đổi ý, xé tờ giấy này đi, tôi vẫn có thể…”

“Không.”

Tôi lau nước mắt thật mạnh, lắc đầu.

“Tôi vui mà.”

Tôi siết chặt tờ giấy ly hôn như báu vật trong tay.

“Cuối cùng… tôi đã tự do rồi.”

Thật tuyệt.

Bản thân ơi.

Chúng ta cuối cùng cũng đã thoát khỏi tất cả những người và những chuyện khiến mình đau khổ.

15.

Rạng sáng hôm đó.

Tôi vác bộ đồ nghề nhiếp ảnh nặng trĩu, hội ngộ cùng bạn thân, bắt đầu chuyến leo núi đêm.

Đường núi gập ghềnh, hơi thở trong không khí lạnh ngắt hóa thành làn sương trắng.

Khi bình minh ló rạng, tôi chụp được một loạt ảnh mặt trời mọc tráng lệ hùng vĩ.

Tia nắng đầu tiên xé rách tầng mây, như mở màn cho một chương mới trong cuộc đời tôi.

Tôi chọn tấm ảnh ưng ý nhất đăng lên mạng xã hội.

Không ngờ, tấm ảnh ấy bất ngờ trở nên viral.

Cư dân mạng xúc động trước sức sống mạnh mẽ như bứt phá khỏi bóng tối, thi nhau thả tim và chia sẻ.

Tôi tranh thủ đà này.

Đăng luôn loạt ảnh cực quang đỏ rực tôi từng chụp ở Mạc Hà — trông như phượng hoàng tái sinh.

Tài khoản của tôi bỗng chốc bùng nổ.

Năm tôi ba mươi tuổi, cuối cùng cũng tạo được chút tên tuổi trong giới nhiếp ảnh.

Đó không chỉ là sự công nhận về kỹ thuật, mà còn như một tiếng vang muộn màng từ số phận.

Tận dụng làn sóng này, tôi mở một studio nhiếp ảnh riêng.

Ngay ngày khai trương đầu tiên, tôi đón một vị khách không ngờ tới.

Là tiểu thư họ Tô — con gái của một thương nhân có tiếng trong vùng.

Cô ấy có khí chất dịu dàng, muốn mời tôi chụp ảnh cưới.

Tôi vui mừng khôn xiết. Nếu chụp tốt, với quan hệ và tầm ảnh hưởng của cô ấy, nguồn khách hàng sau này của studio gần như không phải lo.

Vì vậy tôi dốc hết tâm huyết, tra cứu tài liệu, lên kế hoạch chụp ảnh phù hợp nhất với khí chất của cô ấy.

Chỉ riêng phần kịch bản ánh sáng và ý tưởng bối cảnh, tôi đã chuẩn bị suốt cả một đêm, chỉ mong mọi thứ hoàn hảo nhất có thể.

Thế nhưng, đến ngày thứ ba, cô Tô lại chủ động tìm đến.

Cô ấy mang vẻ áy náy:
“Cô Trì, thật xin lỗi… ảnh cưới, có lẽ tôi không thể nhờ cô chụp được nữa. Khoản đặt cọc trước cứ coi như tiền vi phạm hợp đồng, không cần trả lại.”

Tôi sững người, tim như chùng xuống, nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhẹ giọng hỏi:
“Cô Tô, có thể cho tôi biết lý do được không? Có phải trong bản kế hoạch tôi gửi có điểm nào khiến cô chưa hài lòng?”

Cô ấy tỏ ra khó xử, do dự một lát rồi vẫn chọn nói thật: “Tôi có nhắc đến cô với vị hôn phu… Anh ấy nói, từng nghe về cô. Chồng cũ của cô, Tiêu Tầm, rất có tiếng trong giới họ. Mà cô… quá khứ của cô, họ cũng biết cả.”

Cô dừng lại một chút, giọng nói mang theo chút ái ngại:
“Hôn phu tôi nói, chồng cũ của cô ngoại tình, phản ứng của cô tuy có hơi dữ dội nhưng có thể hiểu được. Nhưng vấn đề là… cô đã từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Anh ấy lo lắng… người mà ngay cả hôn nhân của chính mình còn không hạnh phúc, thì khó mà thực sự thấu hiểu và bắt được cảm giác hạnh phúc trong hôn nhân, sẽ không thể chụp ra kiểu ảnh ngọt ngào mà bọn tôi mong muốn.”

Tôi lặng lẽ lắng nghe, ngón tay dưới bàn hơi co lại, rồi lại từ từ buông ra.

Thì ra…

Dù đã ly hôn, quá khứ ấy vẫn bám lấy tôi như hình với bóng.

Tôi không lập tức phản bác hay than thở.