6.
Sau khi đưa tôi lên xe, trợ lý Lưu lập tức lấy danh nghĩa thu hồi tài sản công ty…
Trợ lý Lưu lái chiếc Mercedes của Triệu Nhược đi.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy Triệu Nhược đang chỉ tay về hướng tôi rời đi mà chửi ầm lên.
Nhưng cụ thể cô ta chửi gì thì tôi cũng chẳng buồn nghe nữa.
Rời khỏi cục dân chính, tôi ghé qua căn nhà từng sống chung với Hạ Xuyên.
Lấy lại vài món đồ của mình, sau đó lập tức bán căn nhà đó cho trung gian với giá thấp nhất.
Bên trung gian thì sợ tôi đổi ý, nên nhanh chóng hoàn tất hợp đồng với tốc độ ánh sáng.
Chỉ có điều họ không biết, người đang muốn “đẩy hàng” nhanh nhất — chính là tôi.
Bước ra khỏi căn nhà đã sống suốt ba năm.
Tôi còn chưa kịp cảm khái điều gì, mẹ tôi đã gọi điện đến.
Bà dịu dàng hỏi tôi đang ở đâu, rồi bảo tôi về nhà một chuyến.
Tôi vừa bước vào cửa đã thấy Triệu Nhược đang ngồi trong nhà, vừa lau nước mắt.
Cha mẹ cô ta thì ngồi bên cạnh, mặt mày đầy bất mãn.
Còn mẹ tôi — trên gương mặt toàn là bất lực và áy náy.
Chỉ cần nhìn cảnh này thôi, tôi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi chú Triệu và dì Triệu cứu mẹ tôi năm xưa,
Mẹ tôi gần như luôn đối đãi với họ kiểu gì cũng gật đầu, không hề từ chối.
Thực tế thì những gì gia đình tôi đáp lại nhà họ Triệu đã vượt xa cái ơn năm xưa không biết bao nhiêu lần.
Nhưng hễ nhà họ Triệu mở lời, mẹ tôi vẫn luôn không nỡ nói “không”.
Triệu Nhược vừa khóc vừa than:
“Con cũng không biết mình đã làm gì sai mà lại khiến Y Y ghét con đến vậy.”
“Con chỉ muốn theo đuổi trái tim mình, bảo vệ tình yêu của mình, như vậy cũng là sai sao?”
“Y Y không phân biệt phải trái, khiến công ty sa thải con. Vậy sau này con còn biết sống sao đây!”
Cô ta nhào đến ôm chân mẹ tôi.
Mẹ tôi vội vàng phụ họa theo: “Dì biết rồi, biết rồi Nhược Nhược, con đứng dậy đi được không?”
“Cứ để cô ta khóc, để cô ta diễn đi.”
Tôi lạnh lùng lên tiếng.
Khoanh tay lại, đứng nhìn màn kịch trước mặt.
Triệu Nhược cắn môi, nước mắt lã chã rơi:
“Dì à, con luôn coi Y Y như chị em ruột. Nhưng cậu lúc nào cũng không hài lòng với con.”
“Từ nhỏ ba mẹ con đã dặn phải nhường nhịn và bảo vệ cậu ấy, nên lần này con chỉ tùy hứng vì bản thân một lần thôi.”
“Y Y chỉ là chấm dứt một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, còn nếu con không theo trái tim mình thì con sẽ đánh mất tình yêu quý giá nhất đời!”
Tôi bật cười thành tiếng, chẳng hiểu sao cảm thấy những câu thoại ấy nghe quen quen như thể từng xem trong phim truyền hình.
Cha mẹ Triệu thấy tôi lạnh nhạt, lại càng tức tối.
“Lan Y à, nói gì thì nói, con bé Lâm Y nhà các người cũng từng ăn không ít cơm nhà tôi mà lớn lên đó.”
“Hồi đó tôi còn nhường nửa phần của Nhược Nhược cho nó, dù nó không biết ơn thì cũng đừng tàn nhẫn như vậy chứ.”
Tốt lắm, lại lôi chuyện cũ ra, khiến mẹ tôi càng thêm áy náy.
Tôi quyết định dứt khoát, một nhát cắt sạch:
“Chú Triệu, dì Triệu, không phải cháu tàn nhẫn, mà là Nhược Nhược đã đi quá giới hạn.”
“Cô ấy làm việc được hai năm, đã nhận tiền bẩn không dưới cả triệu tệ. Riêng những báo cáo và bằng chứng cháu nhận được cũng đủ khiến cô ta phải ngồi tù hơn chục năm rồi. Chú dì bảo cháu nên làm gì đây?”
“Cô vu khống!”
Triệu Nhược hoảng hốt thấy rõ.
Cô ta quay sang nhìn cha mẹ mình cầu cứu, còn cha mẹ cô ta thì mặt mày cũng tái mét.
“Y Y, cháu nói thế nghe đáng sợ quá… sao lại nghiêm trọng vậy được?”
Tôi bất lực nhún vai:
“Cháu cũng hết cách rồi. Nếu mọi người không tin, vậy thì để bộ phận kiểm toán vào điều tra, giao chứng cứ cho cơ quan chức năng xác minh. Như vậy sẽ không làm oan cho Nhược Nhược.”
7
Triệu Nhược bị cha mẹ kéo đi.
Lúc rời đi, ánh mắt cô ta nhìn tôi đầy hận thù và căm ghét.
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi:
“Con định làm gì tiếp theo? Nhà họ Triệu chắc gì đã chịu bỏ qua.”
“Mẹ yên tâm, nếu không ổn thì con sẽ quay về nhà họ Tần.”
Mẹ tôi im lặng. Quay về nhà họ Tần, nghĩa là tôi sẽ lại trở thành Tần Thư Nhiễm.
Dù tôi được thừa kế tài sản của cha mình, nhưng đó là thứ mà ông ta đã mắc nợ — sau khi ngoại tình trước hôn nhân và chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm làm cha.
Tôi không hề có tình cảm với nhà họ Tần, nên vẫn luôn âm thầm làm “Lâm Y” — đứa con gái bình thường sống bên mẹ.
“Mẹ à, con biết mẹ không muốn quay lại nhà họ Tần. Không sao cả, con lo được.”
“Là tại mẹ bất lực, nếu năm đó không vì chịu ơn nhà họ Triệu, thì giờ mẹ con mình đã không bị họ níu kéo đến mức này.”
Tôi nhẹ nhàng dỗ dành mẹ:
“Mẹ là công chúa quý tộc, mười ngón tay không dính nước lạnh. Mẹ chỉ cần xinh đẹp, đoan trang là được rồi.”
Mẹ tôi nghe vậy thì cười nhẹ, cuối cùng cũng an lòng phần nào.
Vừa tiễn xong Triệu Nhược, bên trung gian môi giới lại gọi đến:
“Cô Lâm, rốt cuộc căn nhà này là của ai vậy? Bọn tôi đến nhận nhà, có một người đàn ông tên Hạ tiên sinh cứ chặn cửa không chịu đi. Cô có đang lừa bọn tôi không vậy?”
“Nhà đứng tên tôi, hợp đồng đã ký xong, mặc kệ anh ta.”
“Hay là cô qua đây một chuyến đi, chứ bọn tôi cũng khó xử lắm…”
Tôi cúp máy, thở dài một tiếng.
Sau đó dặn trợ lý Lưu chờ tôi dưới nhà.
Mẹ tôi mím môi, lại bắt đầu áy náy.
Bởi vì Hạ Xuyên là người do bà tỉ mỉ lựa chọn làm con rể, vậy mà cuối cùng lại làm ra chuyện ghê tởm giống y như cha tôi năm xưa.
Bà nhất định đang nghĩ: sao số phận của hai mẹ con lại khổ đến vậy.
Tôi khẽ cong môi, ôm lấy bà.
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/tet-nam-nay-chong-toi-lam-ban-trai-cua-ban-than/chuong-6