Tần Phong là con nuôi của ba mẹ tôi, là quân cờ bí mật mà nhà họ Cảnh sắp đặt từ lâu.

Mười năm trước khi A Yến xảy ra chuyện, Tần Phong đang công tác ở nước ngoài. Khi anh ấy trở về thì bên cạnh tôi đã có thêm một người tên là Lục Bắc Tiêu.

Tần Phong không ít lần cảnh báo tôi rằng, Lục Bắc Tiêu là con sói hoang không bao giờ thuần hóa được – sói hoang thì không có trái tim.

Nhưng tôi lại luôn thay Lục Bắc Tiêu biện hộ, cố chấp mà nói rằng tôi tin tưởng anh ta.

Ngay cả ba năm trước, khi Tần Phong cố tình dùng chấn thương của tôi để thử lòng Lục Bắc Tiêu, tôi vẫn tìm lý do bào chữa cho anh ta:

“Tần Phong, đó là di vật của mẹ anh ấy, còn là giang sơn mà anh ấy đã đánh đổi tính mạng để có được. Anh ấy không muốn từ bỏ, em cũng hiểu mà.”

Khi ấy, ánh mắt Tần Phong đầy thất vọng, nhìn tôi với vẻ bất lực:

“Chị, làm vậy… thật sự đáng sao? Dù lần này có là em ra tay, thì tay chị cũng chỉ có thể hồi phục đến chín phần.”

“Chị có thể đàn những bản nhạc thông thường, nhưng cái giải thưởng mà chị luôn khao khát – giải vàng Chopin Quốc tế – thì mãi mãi không còn khả năng giành được nữa.”

Tôi nhìn bàn tay của mình, lòng đau như dao cắt, nhưng vẫn cố gượng cười:

“Đó là người mà A Yến đã dùng mạng sống để cứu. chị tin anh ấy là người xứng đáng.”

“Từ nay chị không chơi đàn nữa, đôi tay này… sẽ chỉ cầm súng.”

“chị sẽ bảo vệ tất cả những người chị yêu thương.”

Tần Phong khi đó cười nhạt:

“Chị rồi sẽ hối hận.”

“Nhưng không sao, chị còn có em. Em sẽ mãi là chỗ dựa của chị.”

Và giờ đây, lời Tần Phong đã ứng nghiệm. Người mà tôi từ bỏ cả cây đàn yêu dấu để bảo vệ… lại hoàn toàn phản bội tôi.

Lần này, nếu Lục Bắc Tiêu không cứu Lâm Nguyệt Tâm, thì cô ta chỉ bị phế một tay. Nhưng nếu anh ta chọn cứu…

Đáng tiếc, anh ta lại chọn cứu.

Tần Phong đã có cách khiến bàn tay cô ta nhất thời trông như lành hẳn, nhưng đến thời điểm nhất định, toàn bộ gân mạch trong tay sẽ đứt lìa, thậm chí còn kéo theo tổn thương đến các dây thần kinh khác.

Lâm Nguyệt Tâm quằn quại trong đau đớn, tiếng rên rỉ vang lên, cánh tay cô ta bắt đầu chuyển sang màu đen.

Lục Bắc Tiêu trừng mắt đầy giận dữ nhìn chúng tôi:

“Cảnh Tang Du, cô đừng quên, bây giờ tôi là đối tác của kẻ thù lớn nhất của cô – Lâm Bá Thiên! Tôi đã thông báo với ông ấy rồi, ông ấy sẽ đến ngay!”

“Cô vừa đánh mất dự án Bắc Thành, nhà họ Cảnh của cô sắp xong đời rồi!”

“Nếu bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi và chữa lại tay cho Tâm Tâm, nể tình quá khứ, tôi sẽ nói giúp với nhà họ Lâm, chia cho cô một phần lợi ích, cứu lấy nhà họ Cảnh!”

Nghe những lời đó, tôi và Tần Phong không nhịn được mà bật cười.

Đúng lúc này, cửa lớn bị đạp tung. Lâm Bá Thiên dẫn người hùng hổ bước vào.

Ánh mắt Lục Bắc Tiêu sáng lên, càng thêm kiêu ngạo, nhìn chúng tôi đầy thách thức.

Thế nhưng chỉ một giây sau, khi Lâm Bá Thiên bất ngờ rút súng, dí thẳng vào đầu anh ta… nụ cười của Lục Bắc Tiêu lập tức đông cứng.

Chương 7

Lâm Bá Thiên nghiến răng ken két, khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào trán Lục Bắc Tiêu.

Lục Bắc Tiêu trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Lâm Bá Thiên, ông điên rồi sao?! Tôi vừa mới đưa cho ông dự án Bắc Thành trị giá cả trăm tỷ đấy!”

“Trăm tỷ?!” – Lâm Bá Thiên cười khẩy, – “Vậy thì anh tự nhìn xem cái này là gì!”

Lâm Bá Thiên hung hăng hất thẳng một tờ giấy vào mặt Lục Bắc Tiêu.

Lục Bắc Tiêu luống cuống nhặt lên, chỉ thấy trên đó ghi rõ ràng: do điều chỉnh quy hoạch đô thị, Bắc Thành tạm thời không còn nằm trong phạm vi cải tạo khu mới.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc dự án Bắc Thành giờ đây chỉ là một đống rác, còn người tiếp quản là Lục Bắc Tiêu và tập đoàn họ Lâm sẽ phải đối mặt với khoản thua lỗ khổng lồ.

Sắc mặt Lục Bắc Tiêu trắng bệch trong nháy mắt, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi như nhìn thấy quỷ: “Là cô… là cô làm phải không?!”

Tôi mỉm cười, chậm rãi gật đầu.

Thực ra ngay từ đầu, quy hoạch của thành phố đã là Tây Thành, chỉ là bên đó có một khu

đất quan trọng chính là phần mộ tổ tiên của nhà họ Cảnh. Vì tôi kiên quyết không chịu di dời mồ mả nên phía trên buộc phải điều chỉnh phương án.

Nhưng khi bị Lục Bắc Tiêu dồn đến đường cùng, tôi đã nghĩ thông suốt: người sống chỉ có sống thật rực rỡ mới không phụ người đã khuất.

Vì thế tôi bảo chú Trần đứng ra thương lượng lại với phía trên, khôi phục quy hoạch ban đầu.

Bắc Thành lập tức trở thành giấy vụn, còn để cảm ơn nhà họ Cảnh đã “hy sinh lớn”, dự án tổng thể của Tây Thành trong giai đoạn tiếp theo sẽ giao toàn quyền cho tập đoàn họ Cảnh phụ trách.

Lâm Bá Thiên dường như vẫn chưa nguôi giận, liền tung một cú đấm nặng nề vào Lục Bắc Tiêu:

“Đồ khốn, mày lừa tao bỏ ra số tiền lớn mua đất, giờ thì tốt rồi, mày nhả hết tiền ra cho tao!”

Lục Bắc Tiêu hoàn toàn không chống đỡ nổi cơn thịnh nộ của Lâm Bá Thiên, cũng chẳng kịp quan tâm đến Lâm Nguyệt Tâm đang đau đớn trong lòng, chỉ biết ôm đầu bỏ chạy.

Đến khi Lâm Bá Thiên đánh đã tay, tôi bước lên chắn trước mặt ông ta.

Ông ta nheo mắt nhìn tôi: “Cảnh Tang Du, thằng nhóc này hại cô thảm như vậy, cô còn muốn bảo vệ nó sao?”

Lục Bắc Tiêu lúc này đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ánh mắt đầy hy vọng nhìn về phía tôi.Tôi khẽ cười, lắc đầu:

“Lâm tổng, tôi biết trong tay ông có chứng cứ việc hắn làm lộ bí mật thương mại. Giao cho tôi.”

Lâm Bá Thiên đánh giá tôi một lúc rồi hỏi: “Vậy tôi được lợi gì?”

“Dự án Tây Thành, tập đoàn họ Cảnh hoan nghênh tập đoàn họ Lâm cùng tham gia.”

Lâm Bá Thiên nhìn tôi chằm chằm vài giây, rồi bật cười sảng khoái: “Cảnh Tang Du, tôi phục cô. Sau này hợp tác vui vẻ, đồ sẽ được gửi tới sau!”

Nói xong, ông ta dẫn người rời đi.