Khi tôi xông vào sào huyệt bọn buôn người, thì thấy Lục Bắc Tiêu đang ôm xác em trai tôi mà khóc nức nở.

Thiếu niên có độ tuổi ngang với em trai tôi bò đến, quỳ dưới chân tôi,

“Chị ơi, A Yến chết là vì cứu em, từ giờ mạng em là của chị.”

Đôi mắt nhìn tôi ấy vừa có tình nghĩa, vừa ẩn chứa dã tâm.

Tôi đưa cậu ấy về, dốc lòng bồi dưỡng, chưa đến mười năm, cậu ấy đã trở thành thanh đao sắc bén nhất trong tay tôi, là Diêm Vương sống khiến người trong giới ai cũng khiếp sợ.

Mà tôi cũng từ “chị gái”, trở thành “Tang Tang” của cậu ấy.

Tôi luôn nghĩ cậu ấy chẳng qua chỉ là con chim ưng tôi nuôi dưỡng,
dù là trên giường hay thương trường cũng đều không thoát khỏi lòng bàn tay tôi.

Cho đến một ngày, có một cô nhóc ngạo mạn tìm tới cửa,

“Nghe nói chị cũng từng chơi piano? Còn muốn giành giải vàng cuộc thi quốc tế Chopin?”

“Không biết nhỉ, anh Tiêu đã tặng vinh dự đó cho em rồi, anh ấy nói chỉ có em mới xứng đáng.
Còn chị, tay đã nhuốm máu,”

Cô ta bịt mũi vẻ ghê tởm,

“Bẩn thỉu đến mức em cũng thấy kinh!”

Tôi nheo mắt cười, hay lắm, người chơi chim bị chim mổ vào mắt.

Chương 1

Một tiếng sau, Lục Bắc Tiêu đã đến, ngồi đối diện tôi với vẻ mặt u ám.

Tôi nhấp một ngụm trà, đẩy một cái hộp đến trước mặt cậu ta.

Nhìn thấy bàn tay bị chặt đứt trong hộp, đôi mắt người đàn ông trước mặt tối sầm lại,
đột nhiên rút súng bên hông chĩa vào tay tôi.

“Chị, lần này chị quá đáng rồi.”

Tôi nắm lấy nòng súng, cười,

“Sao? Nuôi cậcậumấy năm, quên ai là chủ nhân rồi à?”

Đáy mắt Lục Bắc Tiêu đỏ ngầu, nghiến răng ken két,

“Cảnh Tang Du! Đừng tưởng tôi không dám!”

Những năm gần đây, tôi đã chán ngấy cảnh chém giết, dần rút lui, không tham gia vào việc của cậu ta nữa,
nhưng không ngờ lại từng chút một nuôi lớn dã tâm của cậu ta.

Giờ đây cậu ta đã có địa bàn, có thế lực riêng.

Người từng không dám nhìn thẳng tôi, giờ lại dám chĩa súng vào tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ta,

“Cậu thử xem.”

“Cạch.”

Lục Bắc Tiêu trừng to mắt, nhìn khẩu súng rỗng trong tay, không thể tin được.

Tôi vẫy tay, quản gia Trần thúc cung kính bước lên,
đưa ra viên đạn đã tháo ra khi kiểm tra súng lúc nãy.

Tôi đoạt lại khẩu súng trong tay Lục Bắc Tiêu, nạp lại đạn,

“Tôi đã nói rồi, gặp tôi không được mang đạn.”

“Chó quên quy củ thì phải dạy lại.”

“Đoàng.”

Tôi không chút do dự bắn thẳng vào vai cậu ta,
người đàn ông trước mặt ôm vai đầy máu, thở hổn hển, ánh mắt u ám nhìn tôi.

“Chị, chị hả giận rồi thì thả cô ta đi.”

Tôi không biểu cảm bước tới, giơ chân đạp mạnh lên vết thương của cậu ta,

Người dưới chân đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không hé răng.

“Giải vàng Chopin mà con rác rưởi ngay cả bản nhạc cũng không hiểu nổi cũng xứng giành sao?”

“Lục Bắc Tiêu, cậu muốn vả vào mặt tôi đấy à?”

Cô gái nhỏ bị đứt tay sau cánh cửa vùng vẫy lao ra, nhào vào lòng anh ta khóc nức nở,

“Anh Tiêu, đều là con tiện nhân đó hại em, em không thể chơi piano nữa, em xong rồi, anh giết cô ta đi, giết cô ta…”

Lục Bắc Tiêu liếc nhìn tôi, sợ tôi ra tay với cô ta, liền ôm chặt cô ta vào lòng, vỗ lưng như dỗ dành trẻ con, dịu giọng nói:

“Tâm Tâm, đừng sợ, anh sẽ chữa lành cho em, anh thề đấy.”

Sự dịu dàng trong mắt người đàn ông ấy, chói mắt đến mức khiến người ta buồn nôn.

Năm đó tôi là ngôi sao mới nổi được cả giới chú ý trong làng piano.

Để giành giải thưởng Chopin, tôi đã gác lại mọi công việc, ngày đêm luyện đàn không ngừng nghỉ.

Nhưng không ngờ…

Trước ngày thi, Lục Bắc Tiêu bị kẻ thù bắt cóc.

Để cứu anh ta, tôi làm theo lời bọn bắt cóc, một mình đến điểm hẹn.

Để giành thêm thời gian cứu viện, tôi chịu đủ mọi sự sỉ nhục từ kẻ thù, dây gân tay phải bị chúng cắt đứt.